"Cô cứ ra giá đi, chúng tôi muốn hòa giải, bao nhiêu tiền cô mới chịu rút đơn kiện!"
Diệp Ninh Uyển mỉm cười giơ ba ngón tay ra.
"Nghe nói gần đây tình hình kinh doanh của tập đoàn Diệp Thị cũng không tốt, tôi cũng không ép hai người, cứ chừng này đi."
Diệp Vĩnh Thần đứng thẳng người với vẻ mặt chế giễu, đắc ý nói:
"Ba trăm nghìn? Được, tôi viết chi phiếu cho cô ngay, cô lập tức đi rút đơn kiện với chúng tôi!"
Diệp Ninh Uyển hừ một tiếng.
"Hừ, Diệp Vĩnh Thần, anh đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy danh tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Diệp chỉ đáng giá ba trăm nghìn? Hay là tập đoàn Diệp Thị sắp phá sản rồi?"
Diệp Vĩnh Thần tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, vẻ mặt như muốn xông lên cắn xé cô rồi nuốt vào bụng.
"Diệp Ninh Uyển! Cô... chẳng lẽ cô muốn ba triệu?!"
Diệp Ninh Uyển lắc đầu.
Ngay khi Diệp Vĩnh Thần thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Diệp Ninh Uyển mỉm cười ra giá trên trời.
"Ba mươi triệu."
Lần này không chỉ Diệp Vĩnh Thần, ngay cả Diệp Chấn Ninh cũng không nhịn được gầm lên:
"Cô nói gì? Diệp Ninh Uyển, cô muốn tiền đến phát điên rồi sao!"
Diệp Ninh Uyển gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, tôi muốn tiền đến phát điên rồi, tôi đặc biệt thích tiền, tôi muốn rất nhiều rất nhiều tiền, mỗi ngày nhìn thấy dãy số dài trên thẻ ngân hàng là tôi lại đặc biệt vui vẻ, sau khi đếm hết số trên đó, tôi ngủ ngon hơn. Dù sao tiền cũng sẽ không làm tổn thương tôi, nhưng tình cảm thì có!"
La Duệ đứng bên cạnh nghe thấy mà khóe môi giật giật, nhất thời không biết những lời Diệp Ninh Uyển nói là thật lòng hay là cố tình chọc tức hai cha con nhà họ Diệp.
Cho dù là thật hay không, hai cha con nhà họ Diệp đúng là bị Diệp Ninh Uyển chọc tức không nhẹ.
Diệp Chấn Ninh thở hổn hển, môi tím tái, trông như thể sắp bị Diệp Ninh Uyển chọc tức đến mức hộc m.á.u mồm đến nơi.
Ông ta đưa ngón tay run rẩy vì tức giận chỉ vào Diệp Ninh Uyển.
"Diệp Ninh Uyển, cô... cô đừng tưởng rằng ra giá trên trời như vậy là nhà họ Diệp sẽ đồng ý với cô! Muốn dùng Hâm Hâm để uy hiếp, tống tiền chúng tôi, cô nằm mơ đi!"
Diệp Ninh Uyển nghe thấy mà bật cười.
Cô nhìn La Duệ đang ngồi im lặng trên ghế sô pha với vẻ mặt vô tội.
"Đội trưởng La, vừa rồi tôi làm vậy có tính là tống tiền không? Tôi có nói gì đâu, là chủ tịch Diệp muốn dùng tiền để giải quyết chuyện này, nếu tôi phạm pháp thì anh nhất định phải nói cho tôi biết, dù sao từ nhỏ nhà tôi nghèo, không được học hành nhiều, số tiền này tôi có thể không cần."
Diệp Chấn Ninh tức đến mức ngừng thở mấy giây, sau đó thở hổn hển hồi lâu cũng không thở nổi.
Diệp Vĩnh Thần vội vàng đỡ lấy Diệp Chấn Ninh đang loạng choạng, lấy hộp thuốc ra, nhét viên thuốc cứu tim vào miệng Diệp Chấn Ninh.
"Ba, ba, ba không sao chứ!"
Diệp Chấn Ninh ngậm viên thuốc cứu tim một lúc lâu mới miễn cưỡng thở được.
Diệp Vĩnh Thần mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển.
"Diệp Ninh Uyển, cô đừng quá đáng, cô thật sự muốn chọc tức ba đến c.h.ế.t sao? Nếu ba có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"
Diệp Ninh Uyển đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cô đột nhiên tiến lên mấy bước, giơ tay tát mạnh vào mặt Diệp Vĩnh Thần.
"Chát!"
"Diệp Vĩnh Thần, anh là cái thá gì, dám nói chuyện với tôi như vậy ở đây!"