Quản lý câu lạc bộ đứng ngoài cửa nhìn đến ngây người, thế nào cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Anh ta quay đầu nhìn vệ sĩ đang cầm camera hành trình, dè dặt hỏi:
"Như vậy thật sự không sao chứ? Bùi Cửu gia cứ thế đi vào trong e là không ổn lắm, như vậy cho dù có quay video cũng không hợp pháp! Hay là báo cho đội trưởng La, để đội trưởng La cùng đến kiểm tra?"
Vệ sĩ cười một tiếng, ra hiệu với quản lý câu lạc bộ.
"Không sao, Cửu gia nhà chúng tôi có giấy tờ."
Quản lý câu lạc bộ lúc này mới đi theo Bùi Phượng Chi vào phòng bao, lại thấy Bùi Phượng Chi đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh cho anh ta:
"Ra ngoài!"
Quản lý vừa nhấc một chân lên còn chưa kịp bước ra, thân hình lảo đảo, lại rụt chân về, lùi ra khỏi phòng bao, chỉ dám đứng ở cửa, thò đầu vào trong nhìn.
Thấy Bùi Phượng Chi chậm rãi đi một vòng quanh phòng, ánh mắt tập trung chủ yếu trên mặt đất.
Quản lý cũng không biết Bùi Phượng Chi rốt cuộc đang tìm gì, chỉ nín thở im lặng nhìn anh.
Một lúc sau, Bùi Phượng Chi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bàn trà.
Anh đột nhiên ngẩng đầu hỏi quản lý:
"Hiện trường ngoài người của đội kỹ thuật hình sự ra, còn có ai khác đến không?"
Quản lý cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói:
"Cửu gia, ngài nói gì vậy, đội trưởng La kia hùng hổ phong tỏa hiện trường, không cho bất kỳ ai đến gần, ngoài ngài ra, còn ai có thể vào đây chứ? Đội trưởng La đó trông hung dữ như muốn ăn thịt người, tôi nào dám."
Bùi Phượng Chi kiên nhẫn nghe quản lý nói xong, lại cúi đầu xuống, cẩn thận quan sát những dấu vết trên mặt bàn trà.
Trên bàn trà lúc đó có không ít dấu vết của rượu còn sót lại, chồng chất lên nhau, chắc là tổng cộng đã làm đổ hai lần chai rượu, một lần ở gần ghế sofa, còn một lần là về phía cửa ra vào.
Ánh mắt Bùi Phượng Chi men theo bàn trà nhìn về phía cửa.
Anh xịt một ít thuốc thử lên sàn, sau đó bảo người mang máy quét đến, liền thấy trên sàn có một hàng dấu chân rõ ràng, hướng về phía cửa, bước chân có chút lộn xộn.
Bùi Phượng Chi nhíu mày, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào, nhưng trước mắt anh lại như hiện lên cảnh tượng đã xảy ra trong phòng bao lúc đó.
Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng trong phòng bao, Diệp Ninh Uyển và Diệp Nhược Hâm đứng cạnh bàn trà cãi nhau.
Chỉ là tất cả mọi người đều như không nhìn thấy Bùi Phượng Chi, chỉ nhìn về phía Diệp Ninh Uyển và Diệp Nhược Hâm, trên mặt đều là nụ cười hưng phấn và bí ẩn, dường như rất mong chờ.
Giây tiếp theo, thấy Diệp Nhược Hâm hung dữ cầm một con d.a.o nhỏ trong đĩa hoa quả trên bàn trà, đĩa hoa quả lắc lư vài cái rồi rơi xuống đất, những loại quả bên trong lăn lóc khắp nơi.
Diệp Nhược Hâm giẫm lên một quả dâu tây, bước trên sàn nhà đầy rượu, nhanh chóng lao về phía Diệp Ninh Uyển.
Bùi Phượng Chi đột ngột đứng dậy.
Cho dù biết đây chỉ là suy đoán của mình, nhưng đến nước này, Bùi Phượng Chi vẫn không kiềm chế được mà đỏ hoe mắt.
Ngay khoảnh khắc con d.a.o sắp đ.â.m vào lưng Diệp Ninh Uyển, Diệp Ninh Uyển nghiêng người né tránh, thuận thế nắm lấy cổ tay Diệp Nhược Hâm.
Sau đó là một loạt đòn tấn công của Diệp Ninh Uyển dành cho Diệp Nhược Hâm, đánh đến mức không ai dám đứng ra can ngăn, sợ Diệp Ninh Uyển sẽ đánh cả bọn họ.
Khóe môi Bùi Phượng Chi khẽ nhếch lên, sau đó đột nhiên chống tay lên ghế sofa, cúi người nhìn xuống gầm ghế.
Mở đèn pin điện thoại, rất nhanh sau đó Bùi Phượng Chi đã tìm thấy thứ mình muốn tìm.
Đó là một con d.a.o gọt hoa quả bị đá xuống gầm ghế sofa.
Không cần Bùi Phượng Chi gọi, thuộc hạ của anh lập tức cầm túi niêm phong đi vào.
Bùi Phượng Chi bỏ con d.a.o gọt hoa quả vào túi niêm phong, sau đó đứng dậy, cầm chứng cứ mình tìm được cùng vệ sĩ rời khỏi câu lạc bộ.
Quản lý vẻ mặt không thể tin nổi, chẳng lẽ Diệp Ninh Uyển thật sự bị oan?
Anh ta tiến lên vài bước đuổi theo Bùi Phượng Chi đang chuẩn bị rời đi, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.