Nước mắt Diệp Nhược Hâm như những hạt châu đứt dây rơi xuống tí tách, nện thẳng vào tim Mai Ái Thanh, nhưng bà lại không nói nên lời.
Dù sao Diệp Ninh Uyển cũng là đứa con gái bà yêu thương bao nhiêu năm!
May mắn thay, cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa được mở ra, La Duệ vội vã bước vào.
"Diệp Nhược Hâm!"
Diệp Nhược Hâm cuối cùng cũng buông móng tay đang bấu chặt vào cánh tay Mai Ái Thanh, quay đầu lại, rưng rưng nước mắt lau khóe mắt, nghẹn ngào nói với La Duệ:
"Đội trưởng La, đây là mẹ em, bà ấy nghe tin em gặp chuyện liền vội vàng đến tìm em."
La Duệ nhìn về phía Mai Ái Thanh.
Mai Ái Thanh lập tức đứng dậy, đưa tay về phía La Duệ, khách sáo nói:
"Đội trưởng La, chào anh."
La Duệ không đưa tay ra bắt, chỉ lịch sự ra hiệu cho Mai Ái Thanh ngồi xuống.
Mai Ái Thanh nhân cơ hội nghiêng người lau nước mắt, sau đó mới khom người ngồi xuống, yên lặng ngồi bên cạnh Diệp Nhược Hâm.
La Duệ mở cuốn sổ da trong tay ra, hai tay đặt trên bàn, giọng nói ôn hòa hỏi Diệp Nhược Hâm:
"Diệp tiểu thư, bây giờ phiền cô kể lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay, không bỏ sót chi tiết nào, bao gồm cả việc cô và Diệp Ninh Uyển có mâu thuẫn gì."
Diệp Nhược Hâm mắt đỏ hoe nhìn lại La Duệ, thút thít hỏi ngược lại:
"Đội trưởng La, video giám sát lúc xảy ra sự việc các anh đều đã lấy được rồi, chẳng lẽ như vậy vẫn không thể kết tội sao?"
La Duệ nhìn thấy Diệp Nhược Hâm kích động, vội vàng trấn an:
"Khi xử lý vụ án, chúng tôi cần phải hỏi rõ nguyên nhân, diễn biến và kết quả của sự việc, như vậy mới có thể kết tội chính xác hơn, vừa rồi bác sĩ pháp y đã kiểm tra vết thương trên người cô rồi đúng không? Đó là một khâu trong quá trình xử lý vụ án của chúng tôi, bây giờ việc hỏi cung cô cũng vậy, cho nên cô đừng kích động, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời! Chỉ là cần cô hợp tác với chúng tôi!"
Diệp Nhược Hâm lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, một lúc sau, cô gật đầu.
"Em biết rồi."
"Hôm nay em bị bạn bè kéo đến câu lạc bộ du thuyền, bởi vì trước đó em đã cãi nhau với vị hôn phu, cho nên bạn bè đưa em đến buổi tụ tập của Vương thiếu gia để giải khuây, ban đầu mọi chuyện đều rất tốt đẹp."
"Nhưng đột nhiên Diệp Ninh Uyển ở dưới lầu đánh nhau với cậu út nhà họ Ngô - Ngô Đạc, Vương thiếu gia đột nhiên hứng thú, sai người đưa Diệp Ninh Uyển lên để cùng vui chơi."
Nghe đến đây, La Duệ nhướng mày, anh không ngờ lại còn có thêm một người nữa.
La Duệ quay đầu, nháy mắt với nữ cảnh sát trẻ bên cạnh.
Nữ cảnh sát trẻ lập tức hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị tìm người đưa Ngô Đạc về để thẩm vấn.
Diệp Nhược Hâm trong phòng thẩm vấn vừa nói vừa khóc nức nở.
"Sau khi Diệp Ninh Uyển lên đến nơi, em liền chào hỏi cô ta, kết quả cô ta lại mỉa mai em đủ điều, em nhịn không được phản bác lại vài câu, cô ta liền muốn động thủ với em, em chỉ đành phải chống cự, Diệp Ninh Uyển tức giận liền túm tóc em, kéo em xuống lầu, còn nói muốn ném em xuống biển cho c.h.ế.t đuối."
Diệp Nhược Hâm càng nói càng khóc không thành tiếng.
Mai Ái Thanh thì vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Nhược Hâm, nắm chặt cánh tay Diệp Nhược Hâm, khàn giọng hỏi:
"Những gì con nói đều là sự thật sao, Hâm Hâm? Uyển Uyển nó thật sự đối xử với con như vậy sao?"
Giọng Diệp Nhược Hâm cao vút, có chút chói tai hét lên với Mai Ái Thanh:
"Con có gì phải lừa mẹ chứ? Mẹ không thấy con đã ra nông nỗi này rồi sao? Hơn nữa con dám nói dối ở đây sao, đây là phạm pháp đấy?"
"Hay là, mẹ căn bản không tin con, trong lòng mẹ chỉ có Uyển Uyển của mẹ thôi? Mẹ chỉ tin tưởng nó, đúng không?!"
Mai Ái Thanh bị Diệp Nhược Hâm hét đến mức á khẩu không trả lời được.
Bà há miệng ra, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể nhìn Diệp Nhược Hâm khóc không ngừng.
La Duệ ở bên cạnh ánh mắt trầm xuống nhìn hai mẹ con, lạch cạch ấn cây bút trong tay.