Cửa nhà vệ sinh trong thư phòng mở ra rồi lại đóng vào.
Diệp Ninh Uyển đảo mắt, xoay người vịn vào chiếc tủ phía sau, tay vô tình chạm vào đế của chiếc cúp vô địch giải đấu võ thuật thế giới hạng người lớn đặt ở giữa.
Chiếc tủ phía dưới tự động mở ra, để lộ một chiếc két sắt bên trong.
Tìm khắp nơi không thấy, vậy mà lại dễ dàng có được như thế này.
Ánh mắt Diệp Ninh Uyển dừng lại trên chiếc két sắt dưới đất, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Cô ngồi xổm xuống, áp tai vào két sắt, vừa xoay núm mật mã, vừa lắng nghe tiếng cơ quan bên trong chuyển động.
Cạch! Cạch! Cạch!
Theo từng nấc xoay của núm mật mã, từng mật khẩu được mở ra, chỉ còn lại con số cuối cùng.
Cạch!
Ngay khi Diệp Ninh Uyển chuẩn bị đứng dậy, một vật cứng đột ngột chĩa vào sau gáy cô.
Cạch.
Đó là tiếng lên đạn, trầm đục và nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể cướp đi sinh mạng của một người.
Diệp Ninh Uyển có chút tiếc nuối nhìn chiếc két sắt chỉ hé mở một khe hở, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, xem ra hôm nay vận may của cô thật sự không tốt.
Cô ngồi im tại chỗ, cơ thể vững vàng không nhúc nhích, chỉ có tay từ từ rời khỏi két sắt, rồi chậm rãi giơ lên đầu, ôm đầu làm động tác đầu hàng.
"Chậm rãi đứng dậy!"
Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên phía sau, kèm theo mùi xì gà Cuba nồng nặc, rất mạnh, giống như con người hắn vậy.
Giọng nói đó hơi khác với giọng trầm ấm của Bùi Phượng Chi, giọng của người này khàn hơn, trầm hơn, giống như tiếng cello đã trải qua nhiều năm tháng.
Từ góc độ người kia chĩa s.ú.n.g vào đầu mình, Diệp Ninh Uyển xác định được chiều cao của đối phương trên 1m90, lại từ độ rộng của bóng hắn mà xác định được vóc dáng, gần như chắc chắn người này chính là mục tiêu ám sát lần này của cô - Lệ Mặc Xuyên.
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, con vịt đã nấu chín này cứ thế bay đến trước mặt cô, vỗ cánh chờ cô ra tay.
Chỉ tiếc, dù là vịt đã nấu chín, thì đối phương cũng là một con vịt quay kungfu được trang bị vũ khí hạng nặng, năng lực chiến đấu đơn lẻ cao hơn cô vài bậc.
Diệp Ninh Uyển di chuyển rất chậm, như thể tua chậm trong phim vậy, phải mất một lúc lâu mới hoàn thành động tác mà Lệ Mặc Xuyên yêu cầu.
Nhưng Lệ Mặc Xuyên lại như một thợ săn kiên nhẫn, lạnh lùng quan sát bóng lưng Diệp Ninh Uyển, không hề vội vàng.
Cho đến khi Diệp Ninh Uyển đứng thẳng dậy, hắn mới thốt ra lời tiếp theo:
"Quay lại đây!"
Diệp Ninh Uyển không nói gì, ngoan ngoãn xoay người lại một cách chậm rãi.
Nhưng ngay khi Lệ Mặc Xuyên sắp nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Ninh Uyển, cô đột nhiên ngồi xổm xuống, đồng thời dùng chân quét về phía hạ bàn của Lệ Mặc Xuyên, kéo chiếc băng đô ren đen trắng trên đầu che nửa khuôn mặt.
Lệ Mặc Xuyên hiếm khi lơ là, trúng kế của Diệp Ninh Uyển, lập tức lùi lại hai bước, không chút do dự bóp cò s.ú.n.g về phía cô.
"Đoàng!"
Một tiếng s.ú.n.g vang lên chói tai, trên bức tường bọc cách âm xuất hiện một lỗ đạn đen ngòm.
Tuy đã né được viên đạn, nhưng Diệp Ninh Uyển vẫn còn sợ hãi chửi thề một tiếng, đôi mắt mèo tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông cầm s.ú.n.g đứng trong bóng tối dưới ánh trăng.
"Mẹ kiếp!"
Ngay sau đó, Lệ Mặc Xuyên lại lên đạn.
Gần như đồng thời, Diệp Ninh Uyển lao nhanh về phía Lệ Mặc Xuyên. Ngay khoảnh khắc Lệ Mặc Xuyên bóp cò lần nữa, cây kim vàng trong tay cô bay ra, nhắm thẳng vào cổ tay và mắt của Lệ Mặc Xuyên.
Nhanh, chuẩn, mạnh!
Dưới ánh trăng, một tia sáng lạnh lóe lên, Lệ Mặc Xuyên cũng nhận ra sự nguy hiểm của người phụ nữ trước mặt, từ bỏ chút khinh thường trong lòng.
Hắn cất súng, nghiêng người né loạt kim vàng của Diệp Ninh Uyển.
Lúc này, Diệp Ninh Uyển đã đến trước mặt Lệ Mặc Xuyên, những ngón tay thon dài nắm lấy tay hắn, cố gắng cướp khẩu súng.