"Cứ yên tâm giao cho tôi, sau này cô có bị mấy người hầu khác trong biệt thự bắt nạt thì cứ nói với tôi. Tôi với quản gia cũng thân thiết, có thể nói giúp cô với quản gia, để quản gia đừng giao cho cô nhiều việc quá."
Diệp Ninh Uyển nắm lấy vạt váy của bộ đồng phục, cúi đầu, e lệ nói với tên vệ sĩ:
"Vậy thì cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng mà quản gia và mọi người đều đối xử với tôi rất tốt, họ không bắt nạt tôi đâu."
Tên vệ sĩ nhìn hành lang trống trải, cười khẩy một tiếng đầy vẻ không đồng tình.
"Để cô một mình dọn dẹp cả tầng lầu, còn nói không phải cố ý bắt nạt cô? Tính cô cũng thật hiền lành, nếu là tôi thì đã cãi nhau với họ rồi!"
Diệp Ninh Uyển lại giả vờ yếu đuối, hơi cúi đầu, như đóa bạch liên mỏng manh trước gió.
"Ra là vậy, tôi mới đến nên không biết những điều này, may mà có anh nói cho tôi biết. Nhưng mà đây là công việc được giao, nếu tôi không dọn dẹp sạch sẽ thì nhất định sẽ bị mắng!"
Diệp Ninh Uyển từ từ ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải khuôn mặt đỏ bừng của tên vệ sĩ.
Cô kéo nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng nài nỉ:
"Vậy anh có thể đi cùng tôi không? Tôi đi một mình hơi sợ, hơn nữa họ còn bảo tôi phải dọn dẹp phòng của Lệ tiên sinh nữa."
Lúc này, tên vệ sĩ đã bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, hoàn toàn không nhận ra sơ hở trong lời nói của Diệp Ninh Uyển. Cho dù có nhận ra, hắn cũng sẽ vô thức tìm cách lấp l.i.ế.m cho cô, tuyệt đối không nghi ngờ gì cô nữa.
Quả nhiên, tên vệ sĩ chỉ hơi khựng lại, rồi như chợt hiểu ra, nói với Diệp Ninh Uyển:
"Ý cô là thư phòng của Lệ tiên sinh đúng không? Thư phòng của Lệ tiên sinh ở cuối hành lang tầng này, phòng ngủ của ngài ấy không ở tòa nhà này đâu. Hơn nữa giờ này ngài ấy đã về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi, không thể nào lại để cô giờ này còn đến dọn dẹp phòng ngủ của ngài ấy được."
Diệp Ninh Uyển liên tục gật đầu.
"Vâng ạ, chính là thư phòng của Lệ tiên sinh. Không biết tại sao họ lại để tôi giờ này còn đến dọn dẹp thư phòng của Lệ tiên sinh, tôi sợ muốn chết."
Cô than thở một câu, không những không khiến tên vệ sĩ thấy phiền, mà ngược lại càng khiến hắn thấy cô thật thà đáng yêu.
Tên vệ sĩ cười nói:
"Đừng sợ, có tôi đi cùng cô."
Vừa nói, hai người đã đi đến trước cửa thư phòng của Lệ Mặc Xuyên. Nói đúng hơn là, tên vệ sĩ đã đích thân đưa Diệp Ninh Uyển đến đây. Còn Diệp Ninh Uyển thì giả vờ e lệ cúi đầu suốt dọc đường, khiến camera giám sát trên trần nhà không thể nào quay rõ mặt cô.
Như vậy, cho dù sau này có xem lại camera, thì cũng chỉ thấy là tên vệ sĩ đưa cô vào thư phòng của Lệ Mặc Xuyên mà thôi.
Trong cảnh quay cuối cùng, Diệp Ninh Uyển đứng trong căn phòng tối om, tên vệ sĩ cao lớn đứng chắn ở cửa, che khuất hoàn toàn khuôn mặt cô.
Cô mỉm cười nói với tên vệ sĩ:
"Thư phòng của Lệ tiên sinh không có lệnh thì không được tự tiện vào, anh cứ đợi tôi ở ngoài nhé, tôi dọn dẹp xong sẽ ra ngay."
Tên vệ sĩ đáp:
"Được."
Diệp Ninh Uyển còn cố ý nhấn mạnh thêm một câu:
"Anh nhất định phải đợi tôi đấy nhé, tôi sẽ nhanh thôi, đừng đi trước, nếu không tôi về một mình sẽ sợ lắm."
Tên vệ sĩ cười thiện ý.
Cánh cửa thư phòng của Lệ Mặc Xuyên đóng lại, nụ cười trên mặt Diệp Ninh Uyển cũng tan biến ngay trong giây phút đó.