Diệp Ninh Uyển bĩu môi, người đàn ông trên người dường như đã tức điên lên rồi.
Tuy không biết vì sao, nhưng có liên quan gì đâu, dù sao cũng không phải đàn ông của cô, người này dám ức h.i.ế.p cô như vậy, tức c.h.ế.t cũng đáng đời.
"Nhưng tôi chính là thích tiên sinh trước mà, tôi nghe nói anh ấy rất lợi hại, có thể một đêm bảy lần, tôi ngưỡng mộ đã lâu, nếu không được tận mắt chứng kiến e rằng cả đời này tôi sẽ tiếc nuối, ưm..."
Diệp Ninh Uyển còn chưa nói xong, môi đã bị người ta chặn lại, chặn hết tất cả những lời tiếp theo của cô trong cổ họng.
Diệp Ninh Uyển không khỏi trợn tròn mắt, theo bản năng bắt đầu vùng vẫy.
Người này... không ổn rồi... anh ta lại dám đưa tay vào...
Nhưng sức lực của đối phương quá lớn, dù là người được huấn luyện đặc biệt như Diệp Ninh Uyển, vẫn không thể thoát khỏi tay anh ta, thật sự quá kỳ lạ!
Lần đầu tiên Diệp Ninh Uyển có cảm giác bị áp bức, cô cắn răng, chịu đựng cảm giác khác thường trên người, âm thầm tự nhủ.
Bị ăn đậu hũ một chút cũng không sao, chỉ cần còn sống thì chẳng có gì đáng ngại. Phải biết rằng, những người làm công việc này, nhiều người đến c.h.ế.t cũng không biết mình c.h.ế.t như thế nào, trước khi c.h.ế.t còn phải chịu bao nhiêu tra tấn phi nhân tính. Tuy Diệp Ninh Uyển chưa từng gặp phải, nhưng trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cô không phản kháng quá nhiều nữa, mà ngoan ngoãn nằm im, thậm chí còn chủ động ôm lấy cổ người đàn ông như muốn đáp lại.
Nhưng sự ngoan ngoãn của Diệp Ninh Uyển không những không khiến người đàn ông dịu dàng với cô hơn một chút, ngược lại giống như đã chọc giận anh ta ở đâu đó, khiến anh ta đột nhiên nổi giận, hôn Diệp Ninh Uyển càng thêm tàn bạo, nói là hôn thì không bằng nói là cắn.
Cái siết chặt trên tay khiến Diệp Ninh Uyển nhíu mày, buột miệng kêu lên một tiếng. Cô vùng ra, thở hổn hển, bực bội lầm bầm:
"Anh là chó à? Đây là phụ nữ, không phải cục đá, anh không biết nhẹ nhàng hơn một chút sao?"
Trong bóng tối, đôi mắt người đàn ông ánh lên tia m.á.u đáng sợ. Hắn im lặng, một lần nữa hôn lên đôi môi chẳng mấy xinh đẹp của Diệp Ninh Uyển. Lần này, dù vẫn thô bạo, nhưng ít ra cũng không khiến cô đau đến mức không chịu nổi.
Diệp Ninh Uyển thở phào nhẹ nhõm, xem ra tên này vẫn còn chút nhân tính.
Vậy thì cô sẽ nể tình hắn, tha cho hắn một mạng!
Bàn tay Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng được tự do. Cô lén lút tìm cây kim vàng giấu trong chiếc vòng đeo chân. Đầu ngón tay vừa động, cây kim đã ghim thẳng vào gáy Bùi Phượng Chi.
Tất cả động tác của Bùi Phượng Chi đột ngột khựng lại. Hắn dường như không thể tin nổi, phát ra một tiếng rên nghẹn ngào, rồi ngã gục lên người Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển lập tức đẩy hắn ra, thở dốc đứng dậy khỏi giường.
Trong bóng tối, cô trừng mắt nhìn người đàn ông nằm bất động trên giường như đã chết. Ánh trăng lọt vào phòng, hắt lên làn da trắng như ngọc của hắn, tạo nên một vẻ mong manh dễ vỡ khiến người ta muốn tàn nhẫn chà đạp.
Diệp Ninh Uyển nhìn làn da ấy, không nhịn được l.i.ế.m liếm hai chiếc răng nanh nhỏ xinh, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn và khoái trá.
"Vừa rồi dám bắt nạt tôi, bị dạy dỗ một trận cũng đáng đời anh! Ai bảo anh chọc phải người không nên chọc chứ? Không lấy mạng anh đã là tôi đại từ đại bi rồi!"
Vừa nói, Diệp Ninh Uyển vừa tháo sợi dây buộc tóc bằng gân bò xuống, búng búng giữa ngón cái và ngón trỏ, vẻ mặt hớn hở tiến về phía thân thể đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng kia.
Ngón tay còn lại kéo căng một đầu sợi dây gân, chậm rãi tiến lại gần người đàn ông.
Ai bảo anh ta chọc phải người không nên chọc? Ai bảo anh ta không kiềm chế được hạ thân của mình? Ai bảo anh ta không mặc áo choàng tắm mà nằm dưới ánh trăng? Ai bảo anh ta lại còn mặc đồ màu hồng phấn chứ!