Tần Triệt nghĩ lần này Trần Tống đi, phải một thời gian dài nữa mới trở lại gặp cậu.
Nhưng thực tế buổi tối Trần Tống đã quay về, hơn nữa cũng không dẫn thêm người khác về cùng. Hắn dường như quên sạch những gì không vui lúc sáng, trầm tĩnh ngồi trong phòng ăn, dùng bữa tối đơn giản mà bác Vương làm.
Tần Triệt sợ sẽ làm hắn không vui, nên không dám xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ dám loanh quanh trong phòng bếp, lau chỗ này, rửa chỗ kia, khiến cho toàn bộ căn bếp đều sạch sẽ tinh tươm.
Lau đến khi từng miếng gạch trên tường bếp cũng trở nên sáng bóng, cậu mới đứng thẳng người hít một hơi, không ngờ lại đối mắt với Trần Tống.
Trần Tống nghiêng người tựa cửa phòng bếp, hai tay khoanh lại, vẻ mặt phức tạp, không biết hắn đã đứng đó bao lâu.
Tay Tần Triệt nắm chặt lấy chiếc giẻ lau dơ dáy, sự lúng túng không biết phải làm sao được biểu lộ qua ánh mắt cậu.
Cậu biết cậu hiện tại trông rất quê mùa, giống như một món đồ nội thất cũ đã phủ đầy bụi. Cậu lúng túng lùi chân trái về phía sau, chiếc tất bên trái của cậu thủng một lỗ ở đầu ngón chân, cậu thầm cầu mong Trần Tống sẽ không nhìn thấy.
Nhưng dù Trần Tống không nhìn thấy chiếc tất ấy, thì chiếc áo len cũ cậu đang mặc cũng đã bán đứng cậu rồi. Chiếc áo đó cậu kiếm được khi ở nhà trọ, chủ nhà vứt lại trong phòng để làm giẻ lau, cậu lại nhặt nó để mặc.
Tần Triệt biết dù thế nào đi nữa, trong mắt Trần Tống cậu sẽ không bao giờ tốt hơn, ngập ngừng một lúc, cậu cuối cùng cũng từ bỏ, buồn bã cúi đầu, đi về phía bồn rửa, bắt đầu vò giẻ lau.
Trần Tống nhìn tay Tần Triệt, vẫn trắng trẻo như trước, tay cậu ẩn hiện trong dòng nước. Bọt rửa bát dính đầy trên tay cậu nhưng vẫn không thể trắng bằng.
Trần Tống nhìn đến thất thần, cuối cùng hắn nói: “Trước đây cậu không biết làm những việc này.”
Tần Triệt cúi đầu, bình tĩnh nói: “Trước đây là trước đây, hiện tại không còn ai giúp tôi làm những việc này nữa. Những việc nhỏ thế này tôi học từng chút một, rồi sẽ biết làm thôi.”
“Trước đây là trước đây”. Trần Tống cứng nhắc lặp lại.
Tần Triệt không nghe rõ hắn nói gì, khi quay đầu lại thì Trần Tống đã rời đi rồi.
Trần Tống bỏ cậu ở lại đây, cũng không cử ai sắp xếp, cậu liền tự mình dọn đến phòng của người ở bên cạnh phòng bếp. Trần Tống tuy không thường sống ở đây, nhưng đồ đạc đều rất đầy đủ. Tần Triệt tìm thấy một bộ chăn gối rất dày, cảm giác cực kỳ thoải mái. Nơi đây ấm áp như vậy, tốt hơn rất nhiều so với phòng trọ mà cậu thuê.
Nửa đêm, khi cậu đang ngủ say thì đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Cậu lập tức nhận ra trong phòng còn có tiếng thở của người khác. Khi tiếng hét kinh ngạc vẫn đang nghẹn trong cổ họng chưa kịp thoát ra thì một bóng đen đã lao tới.
Tần Triệt bị dọa sợ chết khiếp, tới lúc bàn tay đang đẩy ra của cậu chạm vào lồng ngực ấm áp của người đó, các cơ bắp đang căng cứng của cậu cũng thả lỏng, hai tay không còn chống đối.
Cậu ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Trần Tống, cậu không vùng vẫy nữa, do dự rồi cũng nhẹ nhàng ngả xuống giường.
Trần Tống thuần thục cởi quần áo của cậu, dễ dàng như bóc vỏ đậu phộng. Lấy hạt đậu phộng trắng, tròn và giòn thơm ra khỏi vỏ và đặt vào chiếc chăn bông mềm.
Tay hắn cực kỳ nóng, từng chút từng chút xoa nắn da thịt Tần Triệt, đi dọc từ vòng eo cậu xuống đến mắt cá chân, nhấc một bên chân của cậu lên gập trước lồng ngực.
Trong đêm tối, hai người họ đều không nhìn thấy nhau nên xúc giác trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trần Tống cảm thấy Tần Triệt rất ngoan, dù cho hắn gập người cậu thế nào, vân vê thế nào, cậu vẫn đều theo lực đạo của hắn, điều chỉnh thành các hình dáng khác nhau.