Trần Tống cứ thế lái xe không có mục đích.
Một bên của đoạn đường cao tốc khu vực thành thị – nông thôn này là bãi triều*, dưới ánh yếu ớt của ngày cuối thu, những chiếc lá lau sậy khô héo vàng úa, xào xạc trong gió, khung cảnh thật thê lương
Bãi triều*: dải đất thấp ven biển, bị ngập lúc triều lên. Bề mặt thường tích tụ bùn lỏng hoặc pha cát mịn
Trên xe không ai nói chuyện, Trần Tống vẻ mặt bình tĩnh giữ im lặng. Tần Triệt thì cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì, người mà cậu ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt, nhưng cậu không dám liếc sang nhìn dù chỉ một lần, cậu bồn chồn mà vặn xoắn ngón tay, trên những đầu ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại ngày xưa giờ đã xuất hiện đầy những xước măng rô.
Trần Tống liếc nhìn Tần Triệt, đúng lúc nhìn thấy Tần Triệt đang vô thức giật ra một sợi măng rô, ngay sau đó vệt đỏ nhàn nhạt xuất hiện, trên đầu ngón tay trắng nõn bắt đầu rỉ chút máu.
Vệt máu đỏ kia khiến cho Trần Tống cảm thấy chướng mắt, một cơn giận bất giác dồn lên lồng ngực, hắn đạp mạnh phanh xe. “Két…” Tần Triệt bị bất ngờ, dù đã thắt dây an toàn nhưng vẫn đâm sầm vào bảng điều khiển trung tâm của xe.
Tần Triệt đang căng cổ thở hổn hển vì đau, thì nghe thấy Trần Tống nghiến răng nói: “Cậu đi theo tôi.”
“Đi theo anh? Đi đâu?” Tần Triệt ngây người nhìn Trần Tống, sự kinh ngạc khiến cậu quên đi cảm giác đau ở trên ngực, còn sống mà có thể nghe thấy ba từ “đi theo tôi” từ miệng Trần Tống thật đúng là quá hoang đường. truyện tiên hiệp hay
Cậu ngây ngốc nhìn Trần Tống, đây cũng là lần đầu tiên sau khi gặp lại cậu có thể quang minh chính đại mà nhìn hắn, nhưng cậu chỉ nhìn thấy Trần Tống đang nắm chặt vô lăng, nhìn chằm chằm về phía trước, dường như đang cố kìm nén cơn giận dâng lên trong lòng.
Phải mất mấy giây, Trần Tống mới có thể thả lòng toàn bộ cơ thể, hắn vẫn không nhìn đến Tần Triệt, cười mỉa mai: “Đương nhiên là đi theo tôi, làm người hầu của tôi, làm nô lệ của tôi, làm chó của tôi.”
Hắn hơi quay đầu sang, nhưng vẫn không nhìn Tần Triệt: “Cậu ấm Tần, lúc trước cậu đối xử với tôi như thế nào, bây giờ không phải nên trả lại hết sao?”
Lúc trước tôi đối với anh thế nào? Tôi thích anh như vậy, làm sao tôi có thể xem anh là nô lệ hay là chó của tôi chứ?
Mặc dù Tần Triệt nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra lại là: “Được thôi, tôi sẽ trả hết cho anh.”
Cậu rất muốn cười, khóe miệng run run hồi lâu, nhưng vẫn không thể nhếch lên được. Có sao đâu, dù gì Trần Tống cũng đâu muốn nhìn cậu.