Ngày ấy Tần Triệt lĩnh lương, vừa tan làm liền chạy về nhà, tại phòng làm việc đợi Trần Tống. Trần Tống đang tăng ca nên chưa về, cậu ngồi một mình trước bàn làm việc to lớn của Trần Tống, ngón tay thỉnh thoảng lại xoa xoa tờ tiền, cười hi hi.
Sẽ có 4000 tệ tiền lương được chuyển vào tài khoản của cậu mỗi tháng, thẻ ngân hàng cậu đưa cho Trần Tống, Trần Tống sẽ rút ra 1000 tệ đưa cho cậu làm tiền tiêu vặt.
1000 tệ, trước đây cậu đi bar, số tiền này còn không đủ cho tiền bia rượu. Nhưng hiện tại, dù một tháng chỉ có thể tiêu tiết kiệm trong 1000 tệ, cậu lại cảm thấy rất vui vẻ.
Đặc biệt, mỗi khi Trần Tống đặt những tờ tiền đo đỏ vào lòng bàn tay, cậu liền có cảm giác như đang xin vợ tiền tiêu vặt.
*Ở Trung Quốc, 100 tệ là tờ tiền có mệnh giá lớn lớn nhất và có màu đỏ.
Đàn ông~, đúng là đều phải sống như vậy.
Tần Triệt vui sướng nghĩ trong lòng nhưng lại không dám mở miệng nói với Trần Tống như thế.
Đợi được một lúc, cậu cảm thấy buồn chán nên lật xem các quyển sách trên bàn Trần Tống, quyển nào quyển nấy đều dày đặc chữ. Cậu cứ nhìn chăm chú vào đó khiến cho cơn buồn ngủ dâng lên, cậu bắt đầu gật gà gật gù.
Đến khi Trần Tống trở về, nhìn thấy Tần Triệt đang nằm úp trên bàn làm việc ngủ say. Khuôn mặt cậu gối lên cuốn sách chuyên ngành của hắn, bìa sách dính đầy nước miếng, một sợi chỉ bạc còn vương lại khóe môi, khẽ rung lên theo từng nhịp thở của cậu.
Lông mày Trần Tống nhíu lại, chỉ muốn tát cho cậu tỉnh dậy, nhưng khi hắn hạ tay xuống, động tác lại trở nên nhẹ nhàng hơn. Hắn sờ mái tóc của Tần Triệt, đường nét trên gương mặt dần trở nên nhu hòa, hắn cúi đầu, nói nhỏ bên tai Tần Triệt: “Dậy đi, lên gường mà ngủ.”
Tần Triệt mơ màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt Trần Tống ngay sát bên, miệng hắn đang mấp máy, không biết đang nói cái gì. Cậu nửa tỉnh nửa mê nên không nghe thấy những gì hắn nói, chỉ nhìn thấy đôi môi của Trần Tống mang sắc đỏ ấm áp, môi hắn ở rất gần với cậu, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, hôn “chụt” một cái vào môi Trần Tống, hôn xong còn chép miệng, như thể đang hồi tưởng lại mùi vị của Trần Tống.
Trần Tống dở khóc dở cười, đứng thẳng lưng, nhéo má cậu: “Có ngon không?”
Tần Triệt bị nhéo đau mới hoàn toàn tỉnh táo, biết rằng lúc nãy không phải là mơ, Trần Tống đã về thật rồi.
Ánh mắt cậu từ mơ màng mà trở nên sáng trong, cuối cùng biến thành sáng lấp lánh. Cậu ngẩng mặt mong đợi nhìn Trần Tống, giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo: “Tiền tiêu vặt đâu? Tiền tiêu vặt! Tiền tiêu vặt!”
Trần Tống bó tay nhìn bộ dạng chỉ mong chờ có tiền tiêu vặt của cậu, hỏi: “Bây giờ em không buồn ngủ sao?”
Tần Triệt đưa hai tay lên, ngón trỏ và ngón giữa chụm vào nhau ma sát với ngón cái, khua chân múa tay nói: “Em đang cực kỳ tỉnh táo, em muốn có tiền tiêu vặt!”
Trần Tống lấy phong bì từ túi áo ra, đưa cho Tần Triệt, miệng lẩm bẩm không vui: “Tôi còn tưởng em đang đợi tôi.”
Tần Triệt nhận lấy, không nghe Trần Tống nói gì nữa. Cậu vui vẻ mở phong bì nhìn những tờ tiền đo đỏ, miệng cười toe toét đến tận mang tai.
Cậu đứng dậy, hôn lên má Trần Tống, rồi kéo lê đôi dép, lạch bạch lạch bạch chạy đi mất. Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Trần Tống với gương mặt tối sầm.
Trần Tống tức đến thở hổn hển, đợi một lúc không thấy người nào đó đến dỗ dành, chỉ đành tự quay về phòng ngủ. Hắn vừa bước vào, liền thấy Tần Triệt đang nằm sấp trên gường, cầm Ipad lướt tới lướt lui. Hắn ngó vào nhìn thì thấy Tần Triệt đang lướt Taobao.
Dạo này, Tần Triệt đang mê mua sắm trên mạng, ngày nào trong nhà cũng nhận được một đống bưu phẩm. Hắn hỏi Tần Triệt, tại sao không để hắn chuyển tiền trực tiếp sang tài khoản của cậu? Lần nào cũng đòi cầm tiền mặt, cần mua đồ thì lại phải đến ngân hàng chuyển tiền vào tài khoản.
Tần Triệt lơ đễnh trả lời: “Anh không hiểu, đây chính là niềm vui của đàn ông.”
Trần Tống nhìn Tần Triệt vẫn không thèm ngẩng lên, càng nhìn càng tức, hắn cởi cà vạt ném lên người cậu: “Đúng là tôi không hiểu loại niềm vui này, nhưng tôi có thể dạy cho em những loại niềm vui khác của đàn ông!”
Trần Tống nói đúng. Buổi đêm cùng nhau dạy và học, quả nhiên hai người biết thêm được nhiều niềm vui khác hơn.