Trong trường học, danh tiếng của Khưu Chương luôn luôn chói lọi, cao cả trượng, biến cậu trở thành truyền thuyết. Năm thứ nhất đã là hội trưởng hội học sinh cũng nam sinh đẹp trai nhất trường…. những hào quang đó tập trung ở một người, đó chính là Khưu Chương.
Cô nhóc mập Nguyên Tiêu ngồi cùng bàn với cậu tự nhiên cũng được hưởng ké ít lợi lộc. Ví dụ như các nữ sinh thường tặng bánh ngọt chocolate, hộp cơm tình yêu, còn có bình thủy tinh chứa cả nghìn con hạc giấy hay nghìn ngôi sao, nhưng Khưu Chương vô tình từ chối, nên những thứ này đều rơi vào tay nhóc Nguyên Tiêu chuyên đi ăn chùa.
Ăn nhiều như thế, đương nhiên sẽ béo ra, con bé vốn dĩ không gầy chút nào càng ngày càng trở nên béo hơn.
Khưu Chương chẳng quan tâm những món quà kia cuối cùng rơi vào tay ai cũng như việc vì cậu ném cho Nguyên Tiêu đồ ăn mà dáng người cô sắp bành trướng thành thùng nước đến nơi. Dù sao đừng làm phiền cậu là tốt rồi.
Còn Nguyên Tiêu mỗi lần ăn bánh ngọt các nữ sinh tặng để lấy lòng thì cũng mềm lòng, vì các bạn gái tốt bụng giữa đường thấy sự bất bình mà tha đã vô thức lảm nhảm rỉ tai Khưu Chương:
"Tôi nói này Khưu Chương, nhiều cô gái như vậy, sao cậu không tìm một em vừa ý?" Đáp lại cô là âm thanh ngòi bút sột soạt trên giấy, chàng trai nhếch đôi môi mỏng, để lại cho Nguyên Tiêu một nét vẽ cương nghị tuyệt đẹp trên sườn mặt.
Nguyên Tiêu mặc kệ, bị coi thường nhưng cũng đã xấu mặt mãi rồi: "Tôi nói này Khưu Chương, cậu đừng có lạnh lùng như thế được không, như vậy sẽ làm tổn thương con gái nhà người ta! Nếu không, hay là tôi giới thiệu cho cậu?"
Chàng trai vẫn không ngẩng lên, tiếp tục làm bài tập, bất ngờ lấy ra một tờ giấy chi chít chữ đưa cho cô:"Ơ?"
Nguyên Tiêu liếc thấy ánh mặt trời đổ xuống gương mặt hoàn mĩ của cậu, vừa đẹp đẽ vừa chói mắt như vậy khiến cô không thể không che mắt, che đi thứ ánh sáng chói lọi kia, đầu óc cô trở nên trống rỗng, mơ mơ màng màng.
Chàng trai không phát hiện ra sự thất thần của cô, hờ hững nói: "Cậu rảnh quan tâm chuyện của tôi như vậy chi bằng làm mấy cái bài tập này đi"
"Tại sao muốn tôi làm bài tập chứ?"
Bên môi cậu hiện lên nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng, đôi môi mỏng xinh đẹp lại thốt ra những lời nói làm người nghe đủ sức tức chết: "Cậu đã liên tục gặp đèn đỏ trong ba bài kiểm tra toán rồi, ngốc như thế, ra ngoài đừng có nói là bạn cùng bàn với tôi"
"Cậu"
Không đợi cho cô nhóc bùng nổ như núi lửa, Khưu Chương "xoạt" một tiếng, không biết biến đâu ra một cây kẹo hồ lô, nhét vào trong tay cô bạn. Nguyên Tiêu vừa thấy kẹo hồ lô, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng lập tức dãn ra. Cô gái nhỏ vội vàng cầm lấy, cắn kẹo hồ lô, trong mắt cô bong bóng hồng hạnh phúc bay tung tóe.
"Bạn Khưu Chương là tốt nhất, tớ rất là yêu bạn!" Nghe những lời này, gương mặt trắng nõn của chàng trai liền xuất hiện màu ửng hồng như có như không: "Tiểu Quai*, đến lúc nào cậu mới có thể bỏ cái thói quen ăn kẹo này hả?" Cậu liếc cô một cái, lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục vùi đầu làm bài.
Bị gọi là Tiểu Quai đối với Nguyên Tiêu chắc chắn không phải sự sỉ nhục lớn nhất đời! Nguyên Tiêu mặc kệ, trợn tròn đôi mắt trong veo với ý đồ đánh cho tiêu diệt khí thế của đối phương, kết quả Khưu Chương không thèm quay đầu lại, chỉ mắng khẽ: "Bạn Nguyên Tiêu, đề nghị bạn thu lại ánh mắt đờ đẫn đấy"
"Cậu" Cô giận run, cậu quay sang nhìn, con ngươi của cô đen long lanh như nước, vô cùng xinh đẹp, cậu chăm chú nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên vươn tay nhéo đôi má hồng của cô, thì thào tự nói: "Không thể hiểu nổi sao khuôn mặt này có thể tròn đến thế…."
Nguyên Tiêu trố mắt, nghiến răng nghiến lợi, chán không buồn nói gì.Từ ngày đầu tiên – ngày khai giảng cấp ba, cô nên nghĩ – bạn Khưu Chương này…. chắc chắn cậu ta là người được phái tới để đày đọa cô!!!
Lần đầu tiên gặp mặt Khưu Chương đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Mọi sự xấu hổ cô đã được trải nghiệm trong ngày khai giảng ấy. Nếu như quấy rầy bạn hoa hậu giảng đường nào đó tỉnh tò với trai đẹp nào đó đã là không hay ho gì, như vậy, người ngoài như cô đột nhiên bị nam nhân vật chính kéo ra, ép hỏi tên tuổi, đây không phải là giai ép cô ra làm bia đỡ đạn để đỡ mất mặt thì là gì?
Thời tiết mùa hạ sáng sủa không mây.
"Nguyên Tiêu? Cậu quả nhiên là Nguyên Tiêu."
Khi đó, toàn bộ các nữ sinh đều thấy "Khối băng Nam Cực" gọi tên cô, đôi mắt lấp lánh ánh sao, sáng rực rỡ đến nỗi khiến cô có cảm giác hít thở không thông
"Đúng vậy, tôi biết bạn sao?" Cô ngỡ ngàng nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, thật sự không hiểu vì sao cậu ta vui vẻ như vậy?
"Tôi là Khưu Chương, cậu không nhớ tôi sao?" Sắc mặt chàng trai thay đổi, cậu ngạc nhiên nhìn cô, niềm vui trong mắt phút chốc biến thành sương mỏng đọng trên lá buổi sớm mai, lạnh lẽo chết người.
Nguyên Tiêu chợt rùng mình một cái"Này bạn, bạn nhận nhầm người rồi"
Cô tránh tay cậu ra, chạy trối chết, hoàn toàn chẳng biết đôi mắt lạnh lẽo nhưng dường như mang ý cười giáo thảo Khưu Chương đằng kia đang dán vào bóng lưng chạy trốn của cô.
Ngày hôm sau, toàn trường xôn xao về động thái của ngôi sao mới. Nói đơn giản là bạn trẻ Khưu Chương lớp A chủ động yêu càu chuyển sang lớp F. Giáo viên lớp A vô cùng phẫn nộ, làm ầm hết cả lên. Không biết sự việc đó đã được xử lí như thế nào, đợi cho đến khi công bố danh sách khối, danh sách lớp, mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra giáo viên lớp A trở thành giáo viên lớp F, mà Khưu Chương, đã chuyển sang lớp F như nguyện vọng.
Được rồi, coi như là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Ngày qua ngày, chớp mắt một cái đã hai năm. Nguyên Tiêu trẻ người non dạ, ngốc nghếch, đơn thuần như tờ giấy trắng. Nhưng mà… gặp gỡ Khưu Chương, ai biết là phúc hay là họa…