Một năm sau...
Dương Thần Sơ vẫn mang trong mình tinh thần của đứa trẻ năm tuổi, cô thường chạy loanh quanh bên cạnh Lục Dương hỏi vô số điều cô thắc mắc. Lục Dương mở một tiệm bán đồ lưu niệm nhỏ, quán làm ăn cũng kha khá, đủ chi trả cho cuộc sống của hai người. Mặc dù anh vẫn còn khoản tiền rất lớn trong thẻ nhưng anh chưa vội đụng đến. Anh muốn tự mình trai nghiệm cuộc sống bình thường nhất, lo dầu củi áo gạo, cùng Dương Thần Sơ đi qua ngày.
Tối nay là Trung Thu, khắp các nào đường trên cổ trấn treo bật ngàn đen lồng, đủ màu sắc, nhìn từ xa, Phượng Hoàng Cổ Trấn như chú chim phượng hoàng khổng lồ mang chiếc đuôi rực màu sắc, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, từng sợi lông tơ dài mượt rủ xuống hồ nước lăn tăn, tạo nên bóng hình sóng sánh.
Chín giờ sáng, Dương Thần Sơ đã thay đồ xong xuôi, tối qua cô nằng nặc đời Lục Dương đưa đi dạo phố, nói trắng ra là muốn đi ăn chơi các kiểu. Từ ngày chuyển đến đây sống, Lục Dương phát hiện bản thân lười hẳn ra. Anh như con mèo đã kiệt sức, chỉ muốn nằm ườn ra một chỗ hưởng thụ nắng gió, trăng sao, ngắm bình minh lên, nhìn hoàng hôn buông xuống.
Lục Dương bị Dương Thần Sơ gọi liên hồi bên cạnh, anh khó chịu trùm chăn kín đầu, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Sơ Sơ, để cho anh ngủ đi. Tôi chúng ta đi chơi sau. "
Dương Thần Sơ nào có chịu, cô cởi giày ra, leo lên trên giường, ngồi lên người anh. Cô kéo mạnh chăn ra, áp sát miệng vào tai anh, sau đó hết một tiếng rất to: "Dậy! "
Tiếng hét của cô khiến Lục Dương choáng váng, tưởng chừng như mạc nhỉ đã xẻ làm đôi, dây thần kinh rối loạn như tơ vò. Anh khó chịu quang tay vòng qua cổ cô, gần như là vật cô xuống giường. Anh ôm chặt cô lại, dùng hai chân kẹp cô nằm im: "Em muốn về sau lấy một người khuyết tật thì cứ hết nữa đi. "
"Tiểu Sơ muốn đi chơi, đi chơi! " Dương Thần Sơ phụng phịu, nhấn mạnh mục đích của mình.
"Em muốn đi dạo phố? "Lục Dương vấn nhắm nghiền mắt, hỏi.
Dương Thần Sơ như thấy được tia sáng, cô hào hứng gật đầu: "Vâng. "
"Vậy em cứ nhắm mắt vào, tưởng tượng bản thân đang đi trên phố là được. Vừa tiết kiệm được thời gian, vừa tiết kiệm được thể lực. " Anh nói như là đương nhiên, trong lòng còn thầm tán thưởng bản thân thông minh cơ trí .
Dương Thần Sơ hậm hức, hai lỗ mũi mở lớn như muốn xì khói. Cô đẩy mạnh Lục Dương ra. Anh còn đang buồn ngủ nên sức lực không lớn, lập tức lăn sang bên cạnh. Bên tai im ắng, không còn tiếng ồn ào. Anh mỉm cười hài lòng, tiếp tục giấc ngủ còn giang dở. Nào ngờ, sau lưng lại vang lên tiếng khóc đứt quãng, nghe rất thê lương, rất đau khổ. Lục Dương biết ngay cô lại giở chiêu này ra. Nếu là bình thường, cô chết cũng không rơi một giọt nước mắt, theo như cô nói, rơi nước mắt sẽ ảnh hưởng tới tuyến lệ, ảnh hưởng nhan sắc, thế nhưng không ngờ khi cô quay trở về tuổi thơ lại thích làm xấu bản thân mình đến vậy.
Lục Dương vò đầu tức tối, anh ngồi bật dậy, đi vào nhà tắm: "Chờ anh thay đồ đã. "
Dương Thần Sơ cười hì hì khoái chí, cô biết chiêu này sẽ thành công mà.
Trên phố cổ, người đi đi lại lại rất nhiều, chẳng hiểu sao họ lại thích ra ngoài vào mấy ngày lễ Tết này nữa. Trên dòng sông bình lặng, những chiếc thuyền được treo đen lồng đỏ nhỏ. Các quán bán đồ lưu niệm, quán ăn nhộn nhịp rao bán, khung cảnh giống như quay về những năm thời kỳ phong kiến.
Dương Thần Sơ hết chạy sang quầy này xem đồ lại sang cửa hàng đối diện ngó xem.
Hai người họ đang đứng trước một cửa hàng bán đồ gỗ, những đồ chơi làm bằng gỗ khoác bên ngoài lớp áo đủ màu sắc, trông rất sống động, bề ngoài mặt gỗ rất mịn, tỏa ra mùi hương đặc trưng. Lục Dương cầm lên một con búp bê nhỏ làm bằng gỗ màu đỏ. Con rối được làm theo khuôn mẫu của Tiểu Yến Tử, tóc được búi sang hai bên, biểu cảm cười rạng rỡ, trên người còn đeo một chiếc túi nhỏ.
Dương Thần Sơ vốn không thích thú lắm với đồ gỗ, cô đứng cửa hàng bán đen lồng bên cạnh xem. Không ngờ có người giao đồ chạy vội qua, va vào tay cô, khiến qua bóng bay trên tay cô tuột mất. Dương Thần Sơ vội chạy theo, cứ thế mải mê đuổi theo qua bóng bay ấy.
Lục Dương quyết định mua con búp bê này, trả tiền xong, anh định quay sang hỏi Dương Thần Sơ xem có thích không, nhưng trước mặt anh lại là một cậu bé, còn cô không thấy đâu. Lục Dương cúi xuống hỏi đứa bé đó: "Cháu bé, cháu có thấy một chị gái mặc đồ xám đứng đây không? "
Cậu bé mút kẹo mút, quay ngược quay xuôi sau đó lắc đầu: "Dạ không ạ. Cháu đên đến vẫn chưa có ai đứng mà. "
Lục Dương thấy đi khắp con phố tìm Dương Thần Sơ nhưng đều không thấy cô đâu. Lòng anh rối bời, nơi này rộng lớn như vậy, lại còn đông người, rốt cuộc cô đã chạy đi đằng nào. Mỗi lần anh cất tiếng gọi, đáp lại anh chỉ có tiếng người huyên nao, trò chuyện, cười không ngớt.
Dương Thần Sơ cuối cùng vẫn là không nhặt được quả bóng của mình, nó đã bay tít lên tận trời cao.
Cô chạy lâu đã mệt sức, cô theo thói quen định đời Lục Dương cũng. Nhưng khi cô quay sang bên cạnh, chỉ toàn là những gương mặt xa lạ, cô nhìn khắp nơi, cô không nhận ra nơi này là đâu cả.
Cô hoảng hốt, khập khênh đi xuyên qua đám người. Cô rất sợ, rất sợ cảm giác lạc trong biển người này. Mỗi bước đi chân đều truyền đến cơn đau rát nhưng vẫn bị sự khủng hoảng trong tim lấn át. Cô không ngừng nhìn xung quanh, nhưng ngay cả bóng lưng giống anh cũng không có.
Từng cảnh tượng quen thuộc tràn về, như tấm phim được tua nhanh, lướt qua trí nhớ cô, đi đến một lỗ hổng, vừa vặn lắp vào nơi đó. Lúc trước không phải cô luôn trông thấy bóng lưng thẳng tắp của anh hay sao? Cô hồi phục rồi, Dương Thần Sơ đã quay trở lại rồi. Nhưng anh đang ở đâu, đang ở đâu?
Cô đứng lại, cô vẫn không tài nào nhận ra được vị trí của mình. Điện thoại, đúng rồi, cô sẽ gọi cho anh. Nhưng sờ vào túi lại trống không, phải rồi, khi cô quay về năm tuổi đã kiên quyết không dùng điện thoại nữa.
Cô nắm tay một người đi qua, vội vã hỏi: "Xin hỏi nơi này là ở đâu? "
Người này đang rất vội mang đồ về nên không trả lời mà chỉ bực tức chạy nhanh đi.
Dương Thần Sơ còn định hỏi người khác thì phía trước vang lên tiếng kêu: "Cướp, cướp, mau bắt anh ta lại, anh ta cướp điện thoại của tôi! " Cô gi the bị cướp đồ hối hả đuổi theo sau.
Tên cướp đẩy hết người trên đường sang, hắn thấy được chỗ nào có đồ gây cản trở thì lập tức đẩy sang để can đường cô gái kia. Người xung quanh đều mang tâm lý hóng chuyện, chỉ đứng gọn sang một bên, nhìn cô gái bất lực càng ngày càng cách xa tên cướp kia.
Tên cướp va vào Dương Thần Sơ, cô bị đẩy thẳng vào tường, bất tỉnh, người xung quanh không ai thèm để ý.
Lục Dương đã đi tìm xung quanh nhưng đều không thấy. Sắc trời đã nhá nhem tối. Phía chân trời, màu đỏ rực dần xâm chiếm, màu xám xanh nhan nhật lan toả. Tháng chín trời tối nhanh hơn.
Càng về đêm, người xuống phố sẽ càng đông hơn. Lục Dương bỏ điện thoại ra xem, đã hơn năm giờ chiều, vậy mà người đã đông hơn trước đó rất nhiều, không biết về sau sẽ còn như thế nào nữa.
Cả ngày Dương Thần Sơ chưa ăn gì, cô liệu có đói quá mà ngất đi hay không, có bị ai bắt nạt hay ức hiếp hay không, liệu có lạnh mà khóc hay không? Những câu hỏi đó khiến tâm trí anh càng loạn hơn, anh đứng dậy, tiếp tục chạy về hướng nam.
Dương Thần Sơ tỉnh lại, cô đang ngồi dự vào tường đầu con ngõ, tầm mắt chỉ toàn là những đôi giày đủ loại. Cô ôm đầu, thái dương để chảy máu, chỉ hơi choáng. Cô lảo đảo đứng dậy, thấy trời đã dần tối, cô vội đi về phía trước, cô biết giờ này Lục Dương đang rất lo lắng cho cô.
Cô đi một lúc, một lúc, lại một lúc. Đến khi cô gần như tuyệt vọng, cô chợt trông thấy một bóng lưng quen thuộc trong hàng trăm người. Cô đứng thẳng người, chạy xuyên qua đám người đến gần anh: "Lục Dương, Lục Dương! " Cô gọi tên anh, tiếng gọi như đã rất lâu rồi mới phát ra. Cô nhớ anh da diết, ký ức về những ngày cô mơ hồ cô đều nhớ, nhớ anh đã chăm sóc cô như thế nào, nhớ anh đã nói gì với cô. Bây giờ cô chỉ muốn được ngửi thấy mùi nắng ấm áp trên người anh, muốn ôm lấy anh, muốn nghe giọng nói của anh.
Lục Dương ngỡ ngàng quay lại, trông thấy cô, lo lắng trên gương mặt anh đã giảm bớt. Dương Thần Sơ lao nhanh vào lòng anh, cô gần như nhảy cẫng lên, đu lên người anh, tay cô bám chặt lấy cổ anh, cô nghe ngào: "Lục Dương, em nhớ anh nhiều lắm. "
Lục Dương cứng người, ngữ khí này, cách gọi này, anh mãi không thể quên. Cuối cùng ngày anh chờ đợi cũng đã đến rồi. Ngày cô cảm thấy sự an toàn khi ở bên anh đã đến, cô, quay về rồi.
Dương Thần Sơ cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy như thần chú, Lục Dương không đáp, anh chỉ khẽ cười, điệu cười phát ra từ cuống hong, trầm ấm, quyến rũ.
Cô cách xa người anh một chút, khoảng cách hai người vừa vặn cho một cái đầu, cô hỏi: "Lục Dương, em khóc có xấu lắm không? "
"Không xấu. " Anh đáp: "Bởi vì em luôn là phù thuỷ, nên xấu hay đẹp cũng không quan trọng. "
Cô bật cười, nước mắt lại rơi, cô lại ôm chặt lấy anh, cảm nhận được hơi thở quen thuộc ấy, lòng cô như được khai sáng, chuỗi ngày tăm tối ấy đã bị khóa lại mãi mãi.
Lục Dương kề môi bên tai cô, anh nói như rớt mật vào tai cô, khiến tai cô ửng đỏ: "Sơ Sơ, em thấy tay mình có gì không? "
Bấy giờ cô mới để ý thấy trên tay mình đã xuất hiện một chiếc nhẫn tự khi nào. Chiếc nhẫn ấy đơn giản, vừa vặn nằm trên ngon áp út của cô. Cô buông tay, chân chạm đất, cô đưa tay ngắm nhìn chiếc nhẫn ấy. Tia nắng cuôia cùng chiếu vào viên kim cương, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Thông qua ánh sáng ấy, cô thấy khuôn mặt của Lục Dương. Môi anh khẽ cười, đôi mắt màu hổ phách trần ngập tình ý, trong dòng người tấp nập qua lại, cô nghe thấy anh nói: "Sơ Sơ, làm vợ anh nhé!"
Tháng sau, họ kết hôn, lễ kết hỗn tổ chức rất đơn giản, mời mọi người ở Bắc Kinh tới dự, còn cả những người hàng xóm lân cận. Hai người nhận được những lời chúc phúc của mọi người. Ai cũng ngưỡng mộ với hạnh phúc của đôi kim đồng ngọc nữ này. Trên bãi cỏ xanh rờn, trong hương hoa hồng nhè nhẹ, gió khẽ thoáng qua khiến cánh hoa bay la ta, Lục Dương cúi đầu xuống, hôn Dương Thần Sơ, nụ hôn mang theo ngọt ngào, cay đắng của thời gian. Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Năm ấy, anh tám tuổi, anh buông lời hứa hẹn với cô.
Năm ấy, cô bốn tuổi, hồn nhiên yêu cầu anh làm việc vô lý.
Năm ấy, anh ba mươi tư tuổi, anh đã kết hôn.
Năm ấy, cô ba mươi tuổi, hoàn thành ước hẹn còn dang dở của mình.
Năm ấy, họ đã ở bên nhau.