Dương Thần Sơ cầm cốc cà phê quay trở lại phòng làm việc, không khí trong phòng rõ ràng từ lúc cô bước vào liền im lặng hẳn. Vài người cố tỏ ra không để ý, nhưng mắt rõ ràng còn lén lút trao đổi với người bên cạnh. Vài người còn to gan hơn, nói chuyện to nhỏ trước ánh mắt của Dương Thần Sơ. Mặc dù mấy người đó đã rất giữ ý, nói cũng nhỏ nhưng cô vẫn vô tình nghe được đại khái: "Cô ta chính xác là lính nhảy dù* mà, nghe nói có quan hệ mờ ám với phó giám đốc chi nhánh bên Thượng Hải. Lúc trước nhảy lầu hình như là cãi nhau với anh ta, giận dỗi để gây chú ý thôi, nào như mấy người bên tổ đời sống - xã hội nói chứ! Cái gì mà áp lực công việc, đau lòng khi bố mẹ mất, tôi còn lâu mới tin vào tin nói nhảm đấy!", cô ta nói xong thì đứng dậy, đạp gót đi khỏi văn phòng.
*Lính nhảy dù: ý chỉ người có được công việc này là nhờ vào quan hệ.
Dương Thần Sơ nhếch mép, đặt cốc cà phê xuống. Giận dỗi vu vơ? Gặp còn chẳng gặp được huống hồ là giận dỗi. Quan hệ mờ ám? Tên cuồng công việc kia không biết là thích khẩu vị nặng hay nhẹ thì làm sao nói cô qua lại với anh ta được? Có vẻ chuyện của cô đã trở thành đề tài bên bàn làm việc cho mấy người này xả stress rồi, lại còn được biến hóa ly kì, hấp dẫn đến vậy cơ chứ!
Cô mở máy tính ra, nhấn vào hộp thư điện tử, xem thông báo của Đài.
Lại sắp có đợt luân chuyển phó giám đốc. Vừa nãy trong điện thoại, Lam Cẩn Tranh có nói muốn giúp cô, với chức vụ của anh thừa sức để làm việc đó, nhưng dù sao chi nhánh bên Thượng Hải cũng khó can thiệp vào nhân sự ở Bắc Kinh, xem ra anh ấy nói vậy là sắp được chuyển đến đây. Chắc hẳn ngày tháng sau này của cô sẽ chết ngập trong biển nước bọt rồi.
Đều tại cái tên chết dẫm kia, không đâu để lộ quan hệ của cô với anh khiến cô sống không bằng chết.
Tay cô nhấn trượt vào mail phía dưới. Màn hình máy tính hiện lên hình tròn xám quay vòng vòng, chẳng mấy chốc hiện lên nội dung bức thư. Dương Thần Sơ nhìn nó, đăm chiêu.
...
Buổi chiều, trời lại tỏa nắng dịu nhẹ, không khí hanh khô khiến lòng người cũng thấy khó chịu.
Nhưng chẳng bao lâu, sự khó chịu đó đã nhanh chóng bị cuốn tới tận phương nào bởi ca khúc vừa được tung ra trên weibo của Lục Dương.
"Mong mọi người sẽ có một @Thiên hạ như ý của mình.", đó là dòng trạng thái mà Lục Dương đã cập nhật.
Dòng trạng thái chỉ vừa được đăng lên có vài phút đã có tới mấy trăm lượt bình luận và chia sẻ, 'Thiên hạ' nhanh chóng trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên baidu* cũng như weibo.
*Baidu: trang mạng của Trung Quốc, tương tự như bác Google của mình. ^^
Thị trường âm nhạc Trung Quốc trong những năm gần đây tuy có phát triển nhưng vẫn rất chậm. Giới trẻ càng ngày càng có khái niệm âm nhạc riêng, kỳ lạ, có đôi khi những sản phẩm âm nhạc được bộ Âm nhạc quốc gia đánh giá cao nhưng khi được tung ra thị trường thì thảm đến đáng sợ. Bởi vậy, hiện nay hay xuất hiện những bài hát nội dung nhạt nhẽo, ca từ thô tục, giai điệu không đặc sắc mà vẫn rất được nhiều người yêu thích đến lạ. Việc này khiến cho bộ Âm nhạc cực kỳ đau đầu, bởi người nghe chính là thượng đế của họ nhưng cũng không thể vì vậy mà đi lệch lại với nghệ thuật chân chính.
'Thiên hạ' ra mắt công chúng như một luồng gió mới thổi vào bầu không khí đầy bụi bặm của cuộc sống hiện đại.
Hiện tại tuy ca khúc này chưa có MV nhưng lượt nghe vẫn rất khủng. Ca từ ý nghĩa, đặc sắc, phần nhạc hiện đại mang hơi hướng cổ đại, lại biết kết hợp rap vào khiến giới trẻ rất yêu thích.
Sợ rằng đến khi quay được MV, 'Thiên hạ' có lẽ sẽ dành được thiên hạ rộng lớn cho chính mình, tranh đoạt hàng loạt giải thưởng trong năm nay.
Lục Dương vì vậy mà như cá gặp nước, như diều gặp gió, tên tuổi không ngừng được nhắc đến.
Trong thời gian này, lịch trình của anh kín mít. Mỗi khi vừa ra sản phẩm mới luôn là thời gian bận rộn nhất của ca sĩ cũng như nghệ sĩ.
Phong Triển đưa Lục Dương thoát khỏi đám phóng viên mà y như vừa đi đánh trận về, mồ hôi đầy người.
Phóng viên bây giờ quả thật là tướng giặc, không đánh quyết không tha!
Vào đến phòng nghỉ, Phong Triển ngồi ngay xuống sofa, thở phì phò, anh vứt mũ bừa bãi, tóc vì phải đội mũ lâu, giờ được giải phóng liền dựng thẳng đứng lên, xơ xác như chủ nhân của nó.
Lục Dương thì khác hẳn, vẫn là chàng trai tràn đầy năng lượng, mặt tuy có nhuốm sự mệt mỏi song không quá thảm bại như Phong Triển.
Anh ngồi xuống sofa, một tay cầm nước uống, một tay cầm điều khiển bật ti vi lên.
Phong Triển cướp lấy chai nước Lục Dương vừa mở nắp, tu ừng ực một hơi liền hết hơn phân nửa nước trong chai: "Lục Dương, cậu đúng là biết hành hạ người khác!"
Lục Dương lấy chai nước khác, ngả người về sau ghế, điệu bộ thoải mái: "Em quả thật đúng là biết hành hạ người khác khi khiến ví tiền của họ dày lên mỗi giờ."
Miệng lưỡi anh không tha cho ai bao giờ.
Trên ti vi vẫn là những tin tức nhàm chán, đa phần là phát lại, Lục Dương chuyển đến kênh giải trí, dù sao nghệ sĩ vẫn quan tâm tới ngành nghề của họ hơn là xem về mấy ông làm chính trị.
Đa phần đều là tin tức về lượt nghe đang tăng theo cấp số nhân* của 'Thiên hạ', nó đã nhanh chóng leo lên đứng đầu ba bảng xếp hạng uy tín.
*Cấp số nhân: ý chỉ sự tăng nhanh đến chóng mặt, tăng rất nhiều.
Lục Dương nhìn thấy tin tức này, không có vẻ nào là đắc ý mà ngược lại như đang suy tư gì đó. Phong Triển thì không giấu nổi niềm vui sướng, cười hắc hắc mấy cái: "Tôi bảo mà, lần nào cậu ra bài hát mới y rằng lần đó tôi thu về bội tiền.."
Phong Triển mở miệng ra một câu là tiền, hai câu cũng là tiền, không hề có ý che giấu bản chất của mình. Hai người họ vẫn luôn như vậy, vẫn luôn rất thoải mái trước mặt đối phương.
Lục Dương cười chống đối, tiếp tục xem tin tức.
Phần nhiều đều là nói về hôm nay ngôi sao này cặp bồ với ai, hôm qua diễn viên kia bắt gặp đi ra từ khách sạn nào, tin tức loại nào cũng có đủ cả.
Lục Dương chán nản, ngáp vài cái, mấy ngày liền chỉ ngủ có vài tiếng, cơ thể dần mỏi mệt, anh định tắt tivi thì màn hình hiện lên một đoạn video, thu hút sự chú ý của anh:
"Lục Dương, giờ này anh không ra xem đám fan cuồng nhà anh sao?"
"Giờ cũng không có phóng viên ở đây."
Chỉ là một đoạn video ngắn ngủi nhưng lại có sức mạnh to lớn, Lục Dương nhìn đồng hồ, tin tức này là vừa được chiếu, không phải phát lại. Anh đi ra túi của Phong Triển, điện thoại của anh luôn do Phong Triển giữ. Mở điện thoại lên, quả nhiên weibo giờ này đang náo loạn.
Đoạn video kia nhanh chóng được chia sẻ đi nhanh chóng, tốc độ còn nhanh hơn cả 'Thiên hạ' vài ngày trước. Những lời bình luận rất khó nghe, chửi bới điên cuồng.
"Lục Dương này xem ra vẫn chỉ là tên khẩu Phật tâm xà*!"
"Giờ mấy người nổi tiếng đúng là không thể tin được, chỉ khổ fan của họ mà thôi!"
"Lục Dương, anh ấy thật sự nghĩ chúng ta như vậy sao?"
*Khẩu Phật tâm xà: miệng nói lời tốt đẹp mà trong lòng toàn nghĩ chuyện xấu xa.
Luồng ý kiến được chia làm hai, người nói đây là bịa đặt hoặc hiểu lầm, kẻ chạy vào mắng mlr chửi bới.
Dù Lục Dương có nổi tiếng thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn có một số lượng antifan* nhất định. Cuộc sống không như tiểu thuyết, một người nghệ sĩ lại có thể một tay che trời, chỉ toàn người yêu mến.
*Antifan: trái ngược với fan, là người ghét.
Tay anh lướt và cái trênanf hình điện thoại, vẫn chỉ là cái video ấy. Mắt Lục Dương rời khỏi điện thoại, hướng lên phía tivi, giọng nữ biên tập viên rõ ràng, khuôn mặt biểu cảm không ngừng đưa ra bình luận về đoạn video được đăng tải này.
"Đây là đoạn video hoàn toàn là sự thật, không qua bất kì một chỉnh sửa nào do phóng viên của CCTV1 chúng tôi thu thập được. Phải chăng những hành động, lời nói quan tâm, giúp đỡ fan của Lục Dương - người được mệnh danh là tiểu thiên vương của làng âm nhạc hỉ là giả tạo, nhằm tạo ra một hình tượng tốt đẹp trong lòng công chúng? Để giải đáp thắc mắc này xin quý khán giả xem một vài chứng cứ khác sau đây..."
Kế đó là vô vàn những bức ảnh về việc Lục Dương giúp đỡ fan, mọi hành động của anh đều được khoanh đỏ, phân tích là gượng gạo, giả dối. Lục Dương quả không ngờ cử chỉ của mình lại có thể đặc sắc đến vậy a!
Bản tun kết thúc trong việc úp mở. Thông tin đại chúng kiểu này vẫn luôn khôn ngoan như vậy. Nếu quá chắc chắn, rõ ràng sẽ vô tình bị nói là phỉ báng nghệ sĩ, nhưng lại gian xảo nói vừa đủ, cho người ta nghe thấy, nhìn vào tin như điếu đổ.
Cuối tin tức là một dòng chữ nhỏ phía dưới đoạn video. Ba chữ 'Dương Thần Sơ' màu đen đập vào mắt Lục Dương. Tay anh ngõ gõ theo nhịp lên điều khiển. Trong không khí im lặng của căn phòng, chỉ còn lại tiếng gáy nho nhỏ của Phong Triển và tiếng tích tắc của đồng hồ. Khóe miệng anh nhếch lên một chút, dáng vẻ nhàn nhã như người vừa được nói đến kia không phải anh.
Lục Dương cầm lại điện thoại, gọi đi một cuộc. Anh nói ngắn gọn, nội dung chỉ có vài chữ: "Chú cho anh số điện thoại của Dương Thần Sơ, phóng viên CCTV1."
Đầu bên kia đáp lại một chữ 'được' rồi cúp máy. Cuộc đối thoại chỉ diễn ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi. Không lâu sau, điện thoại trên tay Lục Dương rung lên báo có tin nhắn. Anh mở tin nhắn ra, một dãy số hiện lên.
Lục Dương gọi vào dãy số đó, đôi tay thon dài vẫn gõ theo nhịp lên điều khiển, mắt nhìn vào màn hình ti vi tối đen đối diện.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu kia nhanh chóng vang lên giọng nói lạnh nhạy của Dương Thần Sơ.
"A lô!"
"Thật không ngờ cô Dương đây lại thích lấy oán báo ân a, quả là khẩu vị khác người."
Dương Thần Sơ nghe được câu này, lòng lạnh đi phân nửa, ánh mắt cũng tối đi, miệng kéo lên một nụ cười hiểm độc, không nhanh không chậm đáp: "Anh Lục quá khen."