Điện thoại trên bàn rung lên, báo có tin nhắn.
Dương Thần Sơ tiện tay mở máy, mở tin nhắn ra.
"Em cứ bình tĩnh, mọi chuyện cứ để anh lo."
Trái tim Dương Thần Sơ như được ai bóp nhẹ, không đau nhưng nhức khỏi vô cùng. Thời điểm hiện tại, anh còn đang gặp khó khăn, trở mình còn vất vả, ấy vậy khi có bão cát ập đến, anh lại lao ra, đứng phía trước, che chở cho cô.
Đôi tay cô lướt nhanh trên màn hình: "Anh định giải quyết thế nào? Chuyện này bị vạch trần lúc này rõ ràng là gây bất lợi cho anh. Anh nhớ phải cẩn thận."
Gửi đi xong, cả người cô mệt nhoài. Thời gian gần đây, hai người, không, nói đúng hơn là Lục Dương không ngừng gặp điềm gở, chuyện xấu thi nhau đến gõ cửa.
Trong giới giải trí, nghệ sĩ gặp phải scandal là chuyện rất bình thường, thông thường sẽ có những người vượt qua được, thời gian sau lại hoạt động như thường, thậm chí là nổi tiếng hơn, cũng có người bị nhấn chìm, xóa sổ trong showbiz. Nhưng, lần này, Lục Dương liên tục vướng phải tin xấu, việc vượt qua được là rất khó. Mọi người có thể chấp nhận được tin đồn xấu nhất, nhưng với điều kiện nó phải được chia lẻ tẻ vào từng mốc thời gian. Nếu đến một lúc liền như vậy, họ cũng không chịu nổi, mức độ chán ghét với nghệ sĩ được đẩy lên đỉnh cao.
Hầu Quân thấy một loạt biểu hiện của cô đã hiểu ra mọi chuyện, cậu cũng hiểu được tính quan trọng của scandal này: "Tôi nghĩ, thời kỳ của Lục Dương sắp chấm dứt rồi."
Những tin đồn này đều không phải do phóng viên moi móc ra, chỉ là xuất phát từ những bình luận của cư dân mạng, tài khoản vô danh, hay một blogger rảnh rỗi muốn nổi bật nào đó.
Nghe Hầu Quân nói vậy, Dương Thần Sơ giống như đụng phải hố lửa, đạp bàn đứng dậy: "Cậu câm mồm!"
Hầu Quân biết tính tình nóng nảy của cô, cậu thở dài lắc đầu, tiếp tục quay lại làm công việc của mình.
Ở Đài Truyền hình cũng không được yên, đi đến đâu cũng có ánh mắt khác thường của đồng nghiệp nhìn cô, giống như ánh mắt của thợ săn với động vật quý hiếm, cô chán ghét cảm giác như người trần truồng đứng trước mặt người khác như vậy.
Quay trở lại bàn làm việc, thu dọn đồ đạc xong xuôi, khi đi qua bàn làm việc của Hầu Quân, cô vỗ vai cậu: "Vừa nãy tôi xin lỗi."
Hầu Quân lắc đầu: "Không sao, cô cứ về trú ngụ đi, kẻo lại bị phóng viên Đài khác bắt."
Dương Thần Sơ vào nhà vệ sinh, hóa trang lại bản thân, trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Trước đây cô đã có nền tảng hóa trang nên mới tìm được những thông tin có giá trị nhất, quen biết Lục Dương lại được anh bổ túc thêm kiến thức về việc làm sao hóa trang trong thời gian ngắn nhất, nên việc thay đổi diện mạo cô làm rất thành thạo. Mặc dù gương mặt vẫn còn những nét nổi bật nhưng nhìn sơ qua, sẽ không ai nhận ra cả. Dù sao đây chỉ là hóa trang nhòe makeup, chẳng phải phẫu thuật thẩm mĩ hay dịch dung*.
*dịch dung: dùng mặt nạ bằng da người.
Đi ra ngoài đại sảnh, quả nhiên phóng viên, nhà báo bu đầy bên ngoài. Cảnh tượng Đài Truyền hình lại bị ký giả khác túm tụm lại trông thật nực cười.
Dương Thần Sơ thuận lợi rời khỏi Đài Truyền hình, lái xe về khu chung cư. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà, ngồi nói chuyện với mẹ Lục, thời khắc đó mới yên bình làm sao.
Khoan đã! Chẳng biết từ khi nào trong tâm trí cô, cô đã coi nhà của Lục Dương trở thành tổ ấm của mình, những lúc mưa gió bập bùng, chỉ có căn nhà ấy mới khiến cô có cảm giác an toàn.
______
Tại Star...
Phong Triển ngồi trên ghế da, trên bàn là một chồng tài liệu cao ngất. Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Lý Thấm không ngừng phải trả lời điện thoại phỏng viên. Cuối cùng, anh ấy bất lực, tắt nguồn luôn điện thoại của cả ba người.
Phong Triển nhíu mày, vừa xem mấy bản hợp đồng bị hủy bỏ của đối phương, thỉnh thoảng lại xem tình hình trên mạng, đều là tin tức xấu về Lục Dương. Dù lăn lộn trong làng giải trí non nửa mười năm, nhưng đối mặt với tình trạng có một không hai này, anh cũng cảm thấy đau đầu.
Mọi người thường chỉ cho rằng, showbiz phức tạp, hỗn loạn chỉ có ở nghệ sĩ nữ, chủ yếu là quy tắc ngầm, bao nuôi, mưu mô hãm hại lẫn nhau. Nhưng, họ sẽ không ngờ nghệ sĩ nam còn rắc rối hơn rất nhiều. Bản chất của đàn ông là kiệm lời, họ sẽ không bỏ thời gian, tốn nước bọt mà chửi bới lẫn nhau, họ thầm lặng, tính kế, dụ đối phương vào bẫy, cuối cùng kẻ lên ngôi vương sáng chói, kẻ dưới địa ngục tối tăm
Để so sánh, anh cảm thấy nghệ sĩ nam nguy hiểm hơn nhiều nghệ sĩ nữ.
Khuôn mặt Lục Dương nhuốm sự mệt mỏi, cằm đã nhọn không ít, mấy ngày qua, anh đã đau đầu không ít.
Lý Thấm buồn bực ngồi xuống ghế: "Lần này các cậu định làm sao đây, tôi thấy người đứng phía sau có dã tâm rất lớn." Nói đến đây, anh ấy quay sang nhìn người đàn ông đang dựa người vào ghế: "Lục Dương, rốt cuộc cậu đã chọc phải thần thánh phương nào vậy?"
Khóe miệng Lục Dương khẽ nhếch lên: "Ôn thần."
Hôm qua, anh đã thông qua địa chỉ IP, muốn nhờ đó tìm ra kẻ đứng sau những tin tức trên mạng, nhưng đều đi vào ngõ cụt. Một là không tìm ra được, đó chỉ là địa chỉ giả, hai là chỉ do người dân mạng thông thường bình luận được lên top search, anh cũng không thể đến truy hỏi người ta như tội phạm được.
Anh đưa tay day thái dương, đứng dậy: "Trong họa có phúc, phụ thuộc vào ý trời vậy."
Phong Triển đột ngột vứt tài liệu xuống bàn, tập tài liệu lăn lóc rơi đến cạnh bàn, rồi rơi xuống sàn nhà, giấy tờ bay lả tả.
"Cậu tính bỏ cuộc sao hả? Cậu không nhớ để vươn lên vị trí nhue ngày hôm nay cậu đã tốn bao nhiêu công sức không hả? Hát rong trên đường phố nơi đất khách quê người trong mùa đông lạnh lẽo, đi đến từng nhà hàng để gặp nhà đầu tư, mong mỏi họ bỏ ra chút tiền nhỏ, rồi hạ thấp bản thân đến các công ty quản lý, bao nhiêu năm làm thực tập sinh, chịu vất vả cực nhọc để được debut, bị những kẻ gọi là đàn anh hành hạ sống giở chết giở, công ty thì chèn ép, ngăn chặn tài nguyên. Giờ cậu nói thuận theo ý trời là sao hả? Cậu cam tâm nhưng tôi không cam tâm nổi." Câu cuối gần như là Phong Triển hét lên, cả mặt đỏ bừng, đôi mắt hằn những tia máu vì thức trắng đêm.
Bóng lưng thẳng tắp của Lục Dưng được nắng vàng hắt vào, tạo thành vệt dài, kéo xuống, in lên sàn nhà màu trắng. Hôm nay anh mặc chiếc áo màu xanh ngọc nhạt, cả người toát lên sự thanh khiết như trúc nơi rừng sâu.
Tiếng anh vang vọng trong căn phòng lặng ngắt: "Quốc Kịch Thịnh Điển vẫn giữ lời mời với tôi phải không?"
Phong Triển tuy không hiểu cậu định làm gì nhưng vấn đáp trả: "Phải, họ không vì tin đồn mà phủ nhận tài năng của cậu đâu."
"Vậy tốt, đây sẽ là cái gọi là trong họa có phúc. Muốn trong cơn mưa gặp được cầu vòng, ta phải tự tạo ra bảy sắc màu. Lần này, tôi tự tay vẽ lên đó đủ bảy màu, muốn âm u cũng không được."
Anh đã rời đi, để lại cánh cửa làm bằng gỗ đóng im lìm.
Phong Triển nhếch môi, anh ấy cũng đã hiểu câu nói của Lục Dương. Lý Thấm cũng không ngoại lệ, hai người thả lỏng người, bả vai vốn cứng nhắc giờ đã được buông xuống. Lục Dương là người nói được làm được, họ tin tưởng anh sẽ khiến cầu vòng xuất hiện trong giông tố, không chừng còn có cả nắng vàng.
_____
Những ngày sau đó, tin tức về Lục Dương vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. Hai chữ Lục Dương vẫn đứng đầu trên bảng xếp hạng được tìm kiếm nhiều nhất.
Buổi tối cuối hè đã bớt đi nắng nóng bỏng rát, Bắc Kinh gợn những cơn gió nhẹ như sóng biển, xoa dịu nhiệt độ của hè.
Dương Thần Sơ mở cửa sổ ra, lập tức gió len lỏi vào phòng. Phía dưới, những ông, bà lại ngồi trò chuyện với nhau, tiếng nói cười rôm rả. Cô yêu thích cảm giác thanh bình này, không có tiếng người xỉa xói nhau, không có anh thù tôi, tôi đâm anh...
Đầu đột nhiên truyền tới cơn đau, giống như có thanh sắt nhỏ, xuyên qua đầu cô, cứa vào từng bộ phận trong não bộ.
Hai tay cô ôm đầu, cả người trườn xuống sàn nhà, vật lộn với cơn đau bất chợt.
Mắt cô đỏ ngầu, người bắt đầu toát đầy mồ hôi.
Cửa phòng bất chợt được mở ra, tiếng nói ấm áp của mẹ Lục truyền vào: "Sơ Sơ, chúng ta xuống nhà đi dạo được không?"
Cô nín nhịn, cắn chặt răng, không để phát ra tiếng rên rỉ.
Mẹ Lục không thấy người đáp lại, tưởng cô còn đang ngủ. Bà lần mò đến giường, chân lại va phải một thứ gì đó ỏe dưới sàn nhà.
Dương Thần Sơ bắt đầu mơ hồ, không còn tỉnh táo, bị nhẵm vào bất ngờ, cô khẽ rên lên một tiếng.
Mẹ Lục giật mình, ngồi xuống, đỡ cô: "Sơ Sơ, cháu không sao chứ? Sao lại nằm ở dưới sàn nhà?"
Trong giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy chúa ghét tiếng nói này, chán chườm con người mơ hồ trước mắt.
Cô đẩy mẹ Lục ra, ánh mắt rét lạnh nhìn bà va vào góc giường. Tầm mắt cô mơ hồ, giống như đeo một chiếc kính cận nhưng lại dính đầy nước mưa trên mặt kính. Cô không rõ trước mắt là ai, chỉ là lúc này rất ghét con người này.
Mẹ Lục tuy có đau đớn nhưng vẫn nhẫn nhịn dựa vào thành giường đứng dậy, bà cảm nhận được Dương Thần Sơ không bình thường. Bà đi đến, cầm tay cô: "Sơ Sơ, ta là mẹ Lục đây. Con bị làm sao vậy, để ta gọi Lục Dương về nhá."
Hômnay thím Trần xin nghỉ nên trong nhà chỉ có hai người. Bà không nhìn được nên gặp tình huống này chỉ biết tìm Lục Dương giải quyết.
Đầu Dương Thần Sơ lại đau đến kinh khủng, cô ôm đầu, lúc sau lại cười đến quái dị: "Lục Dương, bà là mẹ của Lục Dương?"
Cô lảo đảo đi ra cửa sổ, cười lớn: "Ha ha ha" Cô quay người lại, chỉ tay vào mẹ Lục đang khó khăn đứng dậy: "Bà là mẹ Lục Dương mà không biết mấy ngày nay anh ta hứng chịu bao nhiêu tai tiếng sao? Nào là đạo nhạc, nào là giả tạo, nào là vô đạo đức. Ca sĩ như anh ta sắp hết thời rồi." Đôi mắt cô thẫm lại trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của mặt trăng trên cao rọi vào.
Mẹ Lục đờ người, bà chưa tiêu hóa nổi những lời cô vừa nói. Bà máy móc hỏi lại, chỉ mong cô nói nhầm: "Con nói gì vậy?" Một dự cảm chẳng lành như cỏ dại không ngừng mọc lên trong tâm trí bà, bà tự mình phủ định: "Sao có thể chứ, cậu ta chỉ là trùng tên với tiểu Dương thôi. Con đừng nói nhăng nói cuội nữa."
Dương Thần Sơ mất kiểm soát, thần trí đã chẳng còn, cô giống như con quái vật đến từ bóng tối, dần ăn tươi nuốt sống bà. Cô tiến lại gần, cười thành tiếng: "Bà nghĩ vậy ư, anh ta chỉ lừa bà thôi! Ca sĩ Lục Dương, tiểu Dương bà nói, hai người họ là một. Anh ta trong làng giải trí hứng chịu bao gạch đá, mưu mô, bà thân là mẹ lại ở đây, an nhàn hưởng thụ, mù quáng tin tưởng, lừa mình dối người."
Mẹ Lục không tin nổi, liên tục lắc đầu. Bà lùi dần, chân va vào góc giường, bà ngã xuống giường, miệng liên tục lặp đi lặp lại câu: "Không phải, không phải." Vì sự thật quá khó chấp chận, lại thông báo đột ngột, bà ôm tim, cơn đau tim lại đến, mặt mày bà tím tái, chân tay bủn rủn, cố nói thành lời: "T...h...u...ố...c."
Đầu Dương Thần Sơ lại đau buốt, thanh sắt kia như bị ai kéo, cứa da thịt cô, máu tươi chảy ròng ròng. Cô nghe thấy tiếng ai đó kêu cứu, nhưng càng cố muốn nghe rõ hơn lại càng đau đến tê tâm liệt phế.
Cô hét lên một cách đau đớn: "Aaaaaa!!"
Rồi ngất đi, ngã xuống sàn nhà.
Chỉ mười lăm phút sau, mẹ Lục đã bất tỉnh, trên mặt máu me bê bết, khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng đến khó coi.