Ngồi trong xe, Dương Thần Sơ liên tục xoa tay: "Đau chết mất!"
Lục Dương đánh mắt, Lý Thấm ngồi phía trước nhanh trí, một tay mở chiếc tủ nhỏ, lấy ra tuýp thuốc mỡ, ném ra phía sau. Dương Thần Sơ cười đến quái dị: "Chiếc tủ đấy là túi thần kỳ? Sao cái gì cũng có?"
Lục Dương mặc kệ cô còn ngồi thao thao bất tuyệt, anh lấy tuýp thuốc, bóp ra một ít, vén tay áo cô lên, xoa đều. Cánh tay vốn nhỏ nhắn, trắng nõn giờ toàn là những mảng bầm xanh tím đến đáng sợ.
Thuốc mỡ mát lạnh chạm vào da thịt tạo cảm giác dễ chịu, nhưng lực đạo ở tay anh không hề nhẹ, chạm vào vết bầm tím trên tay, lập tức truyền đến cơn đau. Dương Thần Sơ nhắn mày khó chịu: "Đau quá!"
Lục Dương nhận thấy mình có hơi mạnh tay, anh nhẹ nhành xoa bóp giúp cô, động tác rất nhẹ: "Còn đau không?"
Câu nói của Lục Dương khiến Dương Thần Sơ ngơ ngác, trong màn đêm tĩnh mịch, câu nói ấy như câu thần chú, khiến con tim cô nhộn nhạo, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm suy nghĩ cô. Cô hắng giọng để xua tan đi ý nghĩ quái dị ấy: "Không, không đau."
Bôi thuốc cả hai tay xong, cô hầu như không còn cảm thấy quá đau nữa.
Lục Dương lấy từ phía sau ra một chiếc gương, cũng may bọn chúng chỉ đánh vào người, còn trên mặt chỉ có một vết bầm nhỏ nơi khóe mắt.
Dương Thần Sơ bật cười: "May mắn cho cái mặt b*n n**c hại dân này a, không bị sao cả." Cô tiến lại gần, tay vắt lên vai anh, tay còn lại vỗ vỗ mặt anh, điệu bộ giống tú bà đang xem hàng thù đúng hơn.
Sự mềm mại từ cơ thể người con gái hòa cùng mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng của cô khiến cơ thể anh như bùng cháy.
Anh vòng tay ôm lấy em cô, tựa trán mình vào trán cô, hơi thở của hai người hòa vào làm một: "Em có biết là mình đang quyến rũ tôi không?" Anh dừng một chút, sau cùng cho thêm âm mũi, lại càng giống như mê hoặc đối phương: "Hửm?"
Dương Thần Sơ đỏ mặt, cô không ngờ anh sẽ làm vậy, cô đẩy anh ra, thoát khỏi cái ôm của anh.
Cái đẩy của cô chạm vào những vết thương trên người anh, đôi lông mày rậm khẽ nhăn lại, trên trán anh đã xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Thấy vậy cô không khỏi lo lắng, tiến lại gần: "Anh sao vậy?"
Lục Dương lắc đầu. Cô vẫn không tin, trực tiếp cởi áo khoác của anh ra.
Anh nhìn hành động lỗ mãng của cô, ánh mắt hiện lên sự thú vị: "Đây là em định cướp sắc?"
Dương Thần Sơ ngẩng đầu, hau mắt trừng lên, đe dọa: "Anh còn nói?"
Bên trong anh mặc một chiếc áo phông cao cổ trắng, việc quan sát vết thương đương nhiên không thể dễ dàng như áo sơ mi được. Cô khoang hai tay trước ngực, dùng ánh mắt như tia laze nhìn anh từ trên xuống dưới, dứt khoát: "Anh cởi ra đi!"
Lục Dương ngỡ ngàng, ngay cả Lý Thấm vốn đang chuyên tâm lái xe cũng giật mình mà ấn nhấm chân phanh một cái.
Dương Tháng Sơ khó hiểu, cô chỉ bảo anh cởi áo ra để xem xét vết thương thôi mà, sao hai người này phản ứng lại dữ dội như vậy?
Cuối cùng Lục Dương cũng không làm theo lời cô, anh đưa tay lên, tự nhiên chỉnh lại cổ áo của cô, còn tiện tay vò rối tung mái tóc của cô lên, con người này bộ coi cô là chó sao?
Anh ta không chịu thì cô cũng hết cách: "Cho anh chết luôn đi."
Cô ngồi dịch về phía cửa xe, mắt ngắm nhìn những tia sáng vụt tắt qua cửa kính.
Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng nói: "Giận rồi à?"
Cô không thèm quay đầu, chỉ là di chuyển tư thế ngồi, tránh khỏi hơi ấm từ người anh.
Lục Dương dút khoát ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu Dương Thần Sơ: "Tôi bị thương không nặng, em không cần ngọc công đến như vậy."
Dương Thần Sơ vẫn là không quen với tư thế ám muội này, hơn nữa trong xe còn có người khác, mặc dù từ đầu đến cuối anh ta vẫn giữ im lặng nhưng mắt mù cũng nhận ra đôi mắt của anh luôn để ra phía sau xem kịch hay. Cô giãy giụa, nhưng vẫn không thoát khỏi cái ôm của anh. Cô gằn từng chữ: "Buông tôi ra."
Lục Dương rời mặt từ trên đầu cô xuống cổ, anh ngước mắt lên nhìn: "Tôi đưa em đến một nơi."
Trước mắt là một khuôn mặt xa lạ. Người đàn ông với mái tóc bù xù, đôi lông mày rậm rạp, ở má còn có rất nhiều tàn nhang, lông mày thì xếch lên, vẻ ngoài xấu đến má chê quỷ hờn. Dương Thần Sơ giật mình, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, không biết cô lấy sức từ đâu, đẩy cả người đàn ông ra phía sau: "Ông, ông..." Cô sợ đến nỗi lắp bắp không nói lên lời, cô đưa mắt về phía sau, không thấy Lục Dương đâu, Lý Thấm ngồi phía trước đang cố nhịn cười. Người đàn ông nhăn mày vì đau đớn: "Em định mưu sát người à?"
Cô chỉ tay vào người đàn ông lạ lẫm đối diện: "Lục...Lục Dương?"
"Em nghĩ ai còn có thể ở đây nữa?"
Dương Tháng Sơ sát lại gần quan sát, nhìn kỹ mới nhận ra, thì ra anh đã hóa trang, biến mình trở thành một con người hoàn toàn khác lạ. Lý Thấm ngồi ở trước không nhịn nổi nữa, cười to thành tiếng. Dương Thần Sơ dùng ánh mắt cảnh cáo hướng về phía anh ta. Hai người này hóa trang không nói với cô một câu, làm sao cô lại không hoảng sợ được?
Xe dần giảm tốc độ rồi dừng hẳn bên lề đường. Dương Thần Sơ vẫn chưa định thần lại thì thấy Lục Dương, đường hoàng mở cửa xuống xe, cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Anh hiểu cô đang thắc mắc điều gì, anh dắt cô ra ngoài. Lý Thấm cứ thế lái xe rời đi. Cô ngơ ngác, phải mất vài phút sau mới hiểu ra chuyện gì, cô vội vàng đuổi theo, cuối cùng vẫn là bị chiếc xe bỏ một quãng đường. Cô gập người xuống vì mất sức, tay yếu ớt chỉ về phía Lục Dương: "Anh...anh cứ để cậu ta lái xe đi như vậy à?"
Trái ngược với dáng vẻ vội vã của cô, Lục Dương lại nhàn nhã đút hai tay vào túi quần, thong thả đi đến: "Ừ."
Dương Thần Sơ nghe thấy câu trả lời này, hiển nhiên là lửa giận bùng phát: "Anh điên hả?" Cô xoay người nhùn xung quanh, người xe tấp nập, vốn đã là đêm khuya, taxi hoạt động cũng không còn nhiều nữa, giờ bắt xe còn khó hơn lên trời. Cô chống tay lên, khuôn mặt đã đỏ bừng, phần vì lạnh, phần vì chạy quá sức: "Giờ anh xem đi. Đêm khuya như vậy, xe không bắt được, trời thì lạnh lẽo, giờ đi bộ về à? Anh đây là muốn chỉnh tôi?"
Nhìn cô một bộ dạng thao thao bất tuyệt trên phố, khuôn mặt cũng theo đó biến đổi liên hoàn, từ ngạc nhiên đến tức giận, cuối cùng là suy đoán, Lục Dương không khỏi bật cười. Anh đi đến, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang không ngừng chỉ trỏ lung tung của cô, nhét vào túi áo: "Nơi cần đến không xa lắm, chúng ta đi bộ là được rồi, tránh phóng viên nhìn biển số xe phát hiện ra."
Vừa giải thích, anh vừa dắt cô đi dọc theo con phố nhỏ, càng đi xung quanh càng ít xe cộ. Dương Thần Sơ nhận ra con ngõ nhỏ này, là nơi mẹ ruột của Lục Dương sinh sống. Cô ngước mắt nhìn ngũ quan tinh xảo của người đàn ông, ánh mắt anh lấp lánh như muôn vàn vì sao trên bầu trời kia, hết rồi, còn lại là bị anh chỉnh đến xấu ma chê quỷ hờn.
"Anh đưa tôi đến nhà mẹ anh?"
"Thông minh."
"Anh không sợ tôi sẽ đưa tin gây bất lợi cho anh hả?"
Lục Dương dừng bước, họ đang đứng trước một khu chung cư nhỏ, xa xa còn lác đác bóng người ngồi buôn chuyện, tiếng cười nói vang vọng lại.
Anh chỉ dùng một ánh mắt kiên định đến như vậy mà nhìn cô chăm chú đã khiến toàn thân cô cứng ngắc, cô cố nặn ra điệu cười, nhưng khó coi vô cùng: "Tôi, tôi biết rồi." Cô phất tay, đưa mắt ra nhìn vào khu chung cư, cô không sao nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của anh được, nó khiến cô có cảm giác không yên.
"Lần nào anh cũng giá trang như vậy mà đến đây?" Dương Thần Sơ tiến về phía trước, nhưng tay cô vẫn đang ở trong túi áo của anh, anh không đi nên cả người cô bị kéo lại về sau.
Lục Dương thả bàn tay đang nắm chặt tay cô trong túi áo ra, hơi ấm nhanh chóng vơi đi mất, tim coi như xuất hiện một mảng trống rỗng vu vơ. Anh đưa tay lên, vén lại tóc cho cô, bàn tay trực tiếp nắm chặt tay cô, từng ngón tay đan xen lẫn nhau.
"Đi thôi."
Dương Thần Sơ cúi xuống, ánh mắt chăm chú vào hình ảnh trước mặt, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày sánh vai bên người đàn ông, từng ngón tay đan vài nhau, khung cảnh này thật giống một đôi vợ chồng đang trở về tổ ấm của mình. Từ khi bố mẹ qua đời, cô từng cóys nghĩ muốn kết liễu cuộc đời mình, và cô đã được anh cứu, lúc đó cô chủ còn chấp niệm duy nhất, đó là phải thành công, phải tỏa sáng, những chuyện khác cô không buồn để tâm, đương nhiên bao gồm cả chuyện tình cảm nam nữ. Mất đi bố mẹ, mất đi mái nhà, cô đau đến chết đi sống lại, giờ quyết định trao trái tim mình vào tay một người khác, ký thác tâm hồn mình vào tâm trí của người khác, liệu sau này, cô sẽ sống ra sao? Cô là người hèn nhát, thiếu can đảm nên không muốn bản thân mình vướng bận vào bất kỳ thứ tình cảm nào nữa. Nhưng trái tim con ngườu có bao giờ nghe lời của lý trí, cô nhận ra, mình ngày càng dấn sâu vào tình cảm này, buông bỏ, cô không nỡ, còn tiếp nhận, cô làm được sao?
Lục Dương thấy cô mải mê đắm chìm vào suy nghĩ của mình, chăm chăm vào bàn tay nắm chặt của hai người, anh nhướn mày: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Dương Thần Sơ dời ánh mắt lên khuôn mặt của anh. Ánh đèn nê ông từ những căn hộ nhỏ hắt vào một bên mặt của anh, lúc sáng lúc tối. Cô chu đôi môi nhỏ nhắn, đỏ như anh đào, hờn dỗi: "Ai bảo anh là tôi suy nghĩ lung tung?"
Cô quyết định rồi, buông thả một lần thì có sao? Cuộc sống sau này như thế nào, tương lai sẽ ra sao, cô không muốn nghĩ nữa, thuận theo từ nhiên vậy.
Lục Dương nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, anh siết chặt tay cô hơn, mỉm cười, đi về phía trước. Anh hiểu cô đã ra quyết định gì, anh hiểu cô đã mở lòng, điều này khiến trái tim anh được sưởi ấm trong mùa đông giá lạnh.
Bóng hai người đổ dài xuống đất, yên bình đến lạ.