Trận đấu tiếp tục được bắt đầu.
Bách Kiến đang là người cầm bóng, hai người còn lại xếp thành đội hình nhằm ngăn cản lối đi của đội 2.
Đội 2 cũng không hề kém cạnh, khí thế hừng hực.
Bách Kiến vừa dẫn bóng đi, đối phương đã trực muốn cướp. Bách Kiến sợ bóng sẽ bị tên kia cướp mất liền ném bóng sang vị trí của Giang Thành Xuyên
Quả bóng tròn sượt qua cánh tay của đối thủ, bay một đường thẳng tới chỗ Giang Thành Xuyên.
Giang Thành Xuyên đỡ được bóng, có đối thủ ở ngay sau vươn tay, bật cao người định dành lấy.
"Giang Thành Xuyên, kéo dãn hàng thủ ra. " Bách Kiến nhìn thấy cảnh này, hét lớn.
Giang Thành Xuyên dẫn bóng, phía sau là ba cầu thủ của đội đối thủ theo sát. Những tiếng bùm bụp của bóng va chạm với sàn vang lên liên tục, như khuấy đảo bầu không khí trong sân lúc này.
Độn trưởng áo vàng của đối thủ hô lên với người phía sau Giang Thành Xuyên: "Mẫn Long, cắt bóng! "
Mẫn Long ngay lập tức chạy vượt lên trên, dang tay ra muốn cắt bóng đang dẫn của Giang Thành Xuyên.
Giang Thành Xuyên nhếch mép, chân đổi hướng, chệch sang một góc ba mươi độ, tránh được tay của Mẫn Long: "Muốn cắt bóng? Cậu đủ trình độ không? "
Mẫn Long bị ngã ngồi xuống sàn, cậu ta không ngờ tốc độ của Giang Thành Xuyên này lại nhanh như vậy.
Có tiếng gió vun vút sượt qua mặt Mẫn Long, Giang Thành Xuyên nhanh chóng dẫn bóng về phía trước, tiếp cận rổ.
Đội trưởng đội đối thủ là Long Vương chạy đến ngang hàng với Giang Thành Xuyên.
Lúc này, Giang Thành Xuyên đang dẫn bóng, quả bóng chỉ cách mặt đất rất thấp. Mắt thấy đối thủ ngay sát bên cạnh, anh đưa tay dẫn bóng vòng qua chân đối phương.
Long Vương thấy bóng ngay trước mắt mình, một tay đang sát mặt đất vươn ra, khi ngón tay gần chạm đến quả bóng, đột nhiên có một bàn tay khác đoạt lấy nó, khiến Long Vương hụt tay, một chân đang gấp xuống theo đó đập xuống sàn, đầu gối nhanh chóng truyền đến cơn đau điếng người.
Tiếng 'Pam! Pam! Pam' của bóng rổ vang lên nghe rất chói tai, nhưng nó dần bị tiếng gào thét của cổ động viên lấn át, chìm vào bầu không khí sôi động trong khán phòng.
Giang Thành Xuyên vươn người, tay đưa bóng vào rổ.
Long Vương không cam chịu, bật người lên cao, đưa tay ngăn cản bóng. Cả hội trường đột nhiên yên tĩnh, không một tiếng động.
Tiếng trọng tài vang lên: "Số 11 phạm lối truy cản trái phép*! "
*Lỗi truy cản trái phép: lỗi dùng tay ngăn cản hoặc gây cản trở khi đối phương ném rổ.
Bóng được đưa vào rổ rồi lăn xuống đất.
Tất cả cầu thủ cũng ngừng lại. Bách Kiến nóng nảy: "Long Vương, cậu chơi xấu quá đấy! "
Mỗi một cầu thủ của đội số 2 đều căn răng, họ đều không ngờ Long Vương sẽ liều lĩnh như vậy. Phạm lỗi này có khác nào như tát vào cả đội của trung học số 2 đâu.
Trọng tài đứng ở ngoài sân tuýt còi: "Phạt trực tiếp, đề nghị cầu thủ số 8 của đội 1 bình tĩnh. "
Có người bạn đứng bên cạnh Bách Kiến vỗ vai cậu, Bách Kiến được nhắc nhở cũng ý thức mình hơi quá.
Cổ động viên ngồi trên khán đài xì xào bàn tán.
"Không ngờ đội hai này lại chơi xấu như vậy? "
"Tôi nghĩ là do họ quá nôn nóng muốn giành giải nên vậy thôi! "
Trọng tài tuyên bố trận đấu tiếp tục. Hai đội vào vị trí của mình.
Bóng vẫn do dội một dẫn trước. Lần này Bách Kiến là người dẫn bóng, quá trình khá thuận lợi, nhanh chóng ghi bàn.
Tiểu Mai sung sướng nhảy lên: "Bách Kiến, cậu ngầu quá đấy! "
Bách Kiến đưa tay chỉ về phía Tiểu Mai một cách tự mãn.
Dần dần tỉ số có sự cách biệt khá lớn. Đội một đang dẫn trước hai mươi điểm. Có thể thấy đội hai có lẽ đã nhụt chí, phòng thủ không tốt, ngay cả tấn công cũng yếu ớt, liên tiếp bị đội một cướp được bóng.
Cuối cùng, trọng tài tuýt còi tuyên bố trận đấu kết thúc. Đội một thắng tuyệt đối với tỉ số 45-25.
Đội hai mặt mày ủ rũ, vỗ vai an ủi nhau rời khỏi sân.
Trái ngược lại, Bách Kiến lao tới ôm Giang Thành Xuyên: "Lão tử biết mà, chúng ta là nhà vô địch! "
Những người khác cũng vui sướng không kém, từ ngày Giang Thành Xuyên lên làm đội trưởng, trong mọi cuộc thi đấu, đội một đều dành được vinh quang chói sáng, đâu còn phải chịu đựng cảm giác nhục nhã của kẻ thua cuộc như mấy năm trước chứ!
Trận đấu hôm nay kết thúc, ngày mai là trận chung kết giữa hai trường thắng trận vừa rồi.
Giang Thành Xuyên cầm khăn, lau mồ hôi dính trên người, từng động tác đều quyến rũ vô cùng.
Tiêu Nguyệt chạy đến, giơ một ngón cái trước mặt anh: "Quả không hổ là người của lão nương, cậu làm quá tốt, khiến lão nương được nở mày nở mặt. "
Giang Thành Xuyên cười, đưa tay nắm lấy tay Tiêu Nguyệt, mắt nhìn vào cô: "Đa tạ nương tử đã quá khen. "
Mấy người bên cạnh không chứng kiến được một đống thức ăn cẩu lương này, khó chịu lên tiếng: "Mấy người không nghĩ đến cảm giác của chúng tôi à? "
Cả đám cười lên, vang vọng cả khán phòng. Trận đấu này coi như thành công một nửa. Chiến thắng ngày mai nữa sẽ rất có ích đối với mỗi người ở đây. Bởi họ đều có mơ ước thi vào trường thể thao danh tiếng, mà giải đấu này sẽ thỏa mãn ước nguyện của họ, vậy nên ai cũng đều nố lực thi đấu vì chính mình, và cũng là vì đồng đội.
Cả độ giải tán, ai cũng muốn được nghỉ ngơi, thư giãn, chuẩn bị tâm lý thật tốt cho trận quyết định ngày mai. Giang Thành Xuyên theo Tiêu Nguyệt đi ra khỏi sân bóng rổ, còn Tiểu Mai không biết đã chạy theo anh chàng nào nữa.
Cách kỳ thi Đại học chỉ còn vài tháng nữa nên ai ai cũng miệt mài đèn sách.
Hai người đi trên sân trường, những chiếc lá vàng rơi lả tả trên mặt đất, thỉnh thoảng họ sẽ gặp vài người bạn học cắm mặt vào sách, hay ngồi ở ghế đá tranh luận bài tập.
Vừa thi đấu xong nên Giang Thành Xuyên vẫn mặc nguyên bộ đồ thi đấu, áo sát nách cùng chiếc quần short. Đứng giữa tiết trời lạnh buốt này, anh vẫn thấy khá oi bức.
Tiêu Nguyệt lấy chiếc áo khoác của Giang Thành Xuyên ra, khoác lên người anh. Chiếc áo này là trước khi thi đấu anh đã đưa cho cô.
Hai người đi cùng nhau, không nói chuyện nhiều cũng chẳng thân mật nắm tay, dù sao họ mới chỉ là những cô cậu mười bảy mười tám tuổi, còn chịu sự ràng buộc của nhà trường, không thể công khai yêu sớm như vậy.
Giang Thành Xuyên vốn là người ít nói, Tiêu Nguyệt cũng không nói nhiều, hai người cứ yên lặng như vậy đi trên sân trường.
Tiêu Nguyệt thấy bầu không khí giữa hai người quá nhạt nhẽo, cô vắt kiệt não cố nghĩ ra đề tài để nói chuyện.
"Sắp thi Đại học rồi, cậu đã định thi vào trường nào chưa? "
Giang Thành Xuyên dừng bước: "Đại học Thể dục thể thao Bắc Kinh. "
"Ồ. " Cô không phải người giỏi nói chuyện, lúc này chỉ biết ồ một tiếng, cuộc nói chuyện giữa họ đành kết thúc như vậy sao?
Giang Thành Xuyên tiếp tục đi về phía trước, anh thấy người bên cạnh còn chưa đi, bèn quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: "Đi? "
Tiêu Nguyệt gãi đầu, cười hờ hờ đi đến bên cạnh Giang Thành Xuyên.
Lần này người khơi mào cuộc nói chuyện là Giang Thành Xuyên, anh dường như cũng không muốn thấy hai người suốt ngày chỉ yên tĩnh với nhau như vậy.
"Chiều nay cậu đi gặp anh cậu có chuyện gì sao? "
"Không có gì, chỉ là định cảm ơn chị Thần Sơ thôi. "
"Chị Thần Sơ? " Giang Thành Xuyên thấy cái tên này rất lạ, không nghe cô nhắc đến nhiều.
Thì ra là anh đã quên mất chuyện xảy ra ở hôm kỷ niệm thành lập trường: "Cậu nhớ chị phóng viên cậu gặp hôm kỷ niệm không? Là chị ấy đấy."
Tiêu Nguyệt tiến lên phía trước một bước, xoay người lại đi lùi, hành lang lớp học giờ cũng vắng, chủ yếu là học sinh đều ôn tập trong lớp hay thư viện, cô cũng không sợ sẽ bị ai va vào.
"Mình luôn thấy chị ấy và anh mình xảy ra chuyện gì đó. Hôm nay mình thấy chị ấy bước xuống từ xe anh mình, ở tròn xe thì sắc mặt anh không tốt lắm. Cậu nói xem, một nghệ sĩ và một phóng viên sẽ xảy ra chuyện gì? " Tiêu Nguyệt nhăn mày, đôi môi anh đào thỉnh thoảng sẽ chu ra, tay thỉnh thoảng làm những động tác phụ họa.
Thấy Tiêu Nguyệt suýt nữa đâm vào cửa lớp học, Giang Thành Xuyên tiến tới, gần như là xách cô sang bên cạnh: "Một là họ nói chuyện của người yêu đương, hai là họ nói chuyện của người kẻ thù. "
Tiêu Nguyệt tiếp tục đi lùi về phía sau, hai bên hành lang thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện, la hét của học sinh.
"Yêu đương?"
"Cũng có thể là mâu thuẫn. "
"Anh mình trước giờ không thích quá gần gũi với phái nữ. Đương nhiên làm nghề này việc tránh xe giới tính nữ là khó có thể nhưng nếu cậu để ý sẽ thấy, anh mình không bao giờ để tay của mình chạm vào người đồng nghiệp nữ, kể cả là sao nhí. Vậy mà lần trước, anh ấy đã ôm chị Thần Sơ."
Giang Thành Xuyên lại xách cô ra giữa, tránh cô đi va phải cửa lớp học: "Ai rồi cũng sẽ gặp một người, người ấy sẽ phá vỡ mọi nguyên tắc của bạn. "
Tiêu Nguyệt đột nhiên dừng bước, gió từ bên ngoài luồn qua mỗi ngóc ngách của ngôi trường, cuộn vào hành lang.
Tiếng bước chân của Tiêu Nguyệt dừng lại cũng như kéo cả âm thanh của hành lang đi, lúc này cả một hành lang dài hun hút yên tĩnh đến kì lạ.
Cô tiến về phía trước, đứng đối diện Giang Thành Xuyên: "Còn cậu thì sao? Mình có phải người phá vỡ mọi nguyên tắc của cậu không? "
Giang Thành Xuyên rõ ràng không ngờ Tiêu Nguyệt sẽ hỏi vấn đề này, người anh cứng lại, bất giác không dám đối mặt với Tiêu Nguyệt.
Yên tĩnh.
Tiêu Nguyệt trong lòng thấp thỏm không yên, cô không biết tại sao mình lại muốn hỏi về vấn đề này nữa, nhưng trong lòng cô vẫn mong có được câu trả lời từ Giang Thành Xuyên.
Kể từ buổi tối hôm đấy, tuy hai người gặp nhau nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn, bên nhau nhiều hơn nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn là một mối quan hệ mờ ám, không tên. Cô không biết cảm giác của Giang Thành Xuyên với mình là gì, bạn thân khác giới? Hay tri kỉ? Hay, ... Người yêu?
Tựa như đã trôi qua cả thế kỷ, Giang Thành Xuyên đột nhiên vuốt tóc cô, giọng anh bình tĩnh đến lạ, ròng rạc, rõ ràng như thế, khiến của cô về sau vẫn nhớ mãi không quên buổi chiều hôm ấy.
"Phải. "
Tiêu Nguyệt thấy trong lòng mình như có dòng mật ngọt, thấm vào tim, gan của cô, những tiếng pháo hoa vang lên liên tiếp, hôm nay là một ngày thật đẹp, ít nhất đối với cô là như vậy.