Tại cung điện nước D.
Thân vương Vincent vừa từ một cuộc họp chính trị của nước này trở về. Ông ta là một người đàn ông trung niên lịch lãm, tuy đã có tuổi nhưng vẫn trông rất khỏe mạnh, những nếp nhăn trên gương mặt cũng chỉ làm tăng thêm sự cuốn hút ở ông ta.
Tuy là người hoàng tộc nhưng thân vương Vincent có lối sống rất giản dị, các chi tiêu cũng rất hợp lý, đối xử với người hầu cũng rất hoàn nhã, người hầu mỗi khi ông ra ngoài hay trở về đều không cần hành lễ theo nghi thức.
Nhưng hôm nay lại khác, ông vừa xuống xe đã thấy quản gia cùng những người hầu thân tín khác đứng ngoài chờ sẵn. Dường như có chuyện quan trọng, quản gia Luke vẻ mặt chứa đựng niềm vui nhưng cũng có không ít sự e dè khó nói.
"Có chuyện gì?"
Quản gia Luke cuối đầu chào ông Vincent sau đó cung kính nói:
"Ngài Vincent, Vương... Ngài Ahren đến!"
Nghe đến cái tên Ahren, hai mắt Vincent sáng rực, trên gương mặt liền ánh lên nét cười, đôi tay đang cầm chiếc nón của mình cũng run run:
"Sao ông không nói cho tôi biết sớm? Ông gọi một tiếng tôi liền bỏ lại cuộc họp." Nói rồi ông nhanh chóng bước vào cung điện.
Có ai biết rằng ông yêu thương cùng áy náy với đứa con này như thế nào, đây là lần đầu tiên con ông ta đến tìm ông ta, trước đây chỉ cần nghe tên ông thôi nó đã khó chịu, đừng nói là gặp mặt. Đừng nói là bỏ lại cuộc họp, dù kêu ông ta thoái vị ông ta cũng đồng ý!
"Ah.. Ahren."
Vừa bước vào căn phòng lớn quen thuộc, Vincent đã không nhịn được mà lập tức gọi tên Ngọc Cẩm Lăng.
Ahren là tên khai sinh của hắn, lúc trước đúng thật là mẹ đặt cho hắn là Ngọc Cẩm Lăng, nhưng từ khi lão ta xuất hiện, ông ta đã cưỡng chế bắt ép hắn đổi tên. Ngoại trừ những người biết chuyện, còn lại ai cũng nghĩ hắn tên thật là Ngọc Cẩm Lăng.
Đối với cái tên này, hắn cực kỳ căm ghét, bởi vì đây là minh chứng cho việc hắn có cùng huyết thống với một kẻ bội bạc!
Vincent thấy Ngọc Cẩm Lăng vẫn ngồi đó không hề có biểu cảm nào thì tâm trạng ông ta cũng không quá nặng nề. Con ông ghét cái tên này, gọi như thế nó không tức giận đã là rất tốt rồi.
"Tôi không muốn dài dòng, chúng ta vào vấn đề chính đi!" Ngọc Cẩm Lăng cất giọng nhàn nhạt. Đúng là hắn hôm nay có chuyện muốn trao đổi với Vincent, nhưng không vì thế mà hắn cho ông ta một sắc mặt tốt.
"Được được, nhưng con ăn gì chưa? Chúng ta cùng dùng bữa nhé!"
"Tôi đã nói là vào vấn đề chính."
Ngọc Cẩm Lăng làm thái độ xa cách khiến trong mắt Vincent lóe lên sự buồn đau, hắn thấy rất rõ điều đó nhưng không cách nào chấp nhận được tình cảm của ông ta, cũng là không muốn chấp nhận!
"Tôi muốn một cuộc trao đổi!"
"Con muốn gì?"
Ngọc Cẩm Lăng hít một hơi sâu, hắn đã phải đấu tranh rất nhiều mới có thể đi đến quyết định này, chỉ mong... ông ta sẽ không khiến hắn thất vọng!
"Ông giúp tôi trừ khử Cố Hạo Khương, tôi sẽ chấp nhận trở thành người thừa kế của ông!"
Không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi nhanh chóng, vốn căn phòng rộng lớn vô cùng, nay như có một áp lực bao trùm lên, cảm giác chật chội đè nén.
Vẻ mặt Vincent cũng bắt đầu nghiêm túc, nói đúng hơn là căng thẳng. Không ngờ con ông lại có quyết định này, nó quá mê muội vào chuyện này rồi.
Là một người đàn ông trưởng thành, sự nghiệp trên tầm cao, lại chỉ vì một cô gái mà thậm chí cô gái đó đã là vợ người ta mà muốn nhất quyết đối đầu với một kẻ có cố cách mấy cũng chỉ gây thương vong cho mình. Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này...
"Con đã nghĩ kỹ chưa? Vì một cô gái, đáng sao?"
"Cô gái đó tôi không thể không có!"
Ánh mắt Ngọc Cẩm Lăng tràn đầy sự kiên định và khát vọng, chưa bao giờ Vincent bắt gặp ánh mắt này của con trai mình, dù là trước đây thành lập nên Ngọc Thị, cũng không thấy nó như thế!
Vincent thở dài một hơi, trong đầu cũng không ngừng cân nhắc về vấn đề này.
Ông ta muốn con trai nhận mình, muốn có người kế thừa dòng dõi hoàng tộc, muốn bù đắp cho hai mẹ con của Ngọc Cẩm Lăng nhưng không phải là với một cách đê hèn như thế.
Cố Hạo Khương không có lỗi, vợ hắn càng không có lỗi, lỗi là ở con trai ông mù quáng, tinh thần nó không kiên định, ông sao có thể tiếp tay cho nó đây?
Lại nói Cố Hạo Khương không dễ đối phó, chưa kể đến có thế lực ngầm giúp đỡ, một mình hắn cũng đủ sức khiến cho ông ta mệt mỏi!
Thời gian trôi qua rất nhanh, cả hai đã trầm mặc một lúc lâu.
Vincent lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
"Ta sẽ giúp con! Con cũng không thể nuốt lời!"
Nhận được sự đồng ý của Vincent, Ngọc Cẩm Lăng thở hắt ra một hơi, khóe miệng từ từ nhếch lên thành một đường cong:
"Ông yên tâm, tôi không bao giờ nuốt lời!"
- ---------------------
Vốn hôm nay muốn up hai chương cùng lúc nhưng viết không kịp, hẹn mọi người vài bữa nữa nha!