"Thật tức chết mà! Không ngờ Cố Hạo Khương lại ngông cuồng như thế! Chúng ta bị lỗ to rồi!" Jonathan đập bàn giận dữ, giờ đây ông ta đã không còn cố giữ dáng vẻ hòa nhã lịch thiệp nữa!
Trải qua chuyện này ông ta bị tổn thất một cách nặng nề, số vốn để đầu tư cho Thiên Không đã vượt qua dự tính ban đầu, hiện tại ông ta không còn vốn để đầu tư hay đẩy mạnh các chiến dịch quảng cáo cho các sản phẩm khác nữa! Bây giờ hàng hóa bị ngưng trệ không có cách nào bán ra được!
Jonathan nhìn Ngọc Cẩm Lăng với con mắt không mấy thiện chí:
"Chẳng phải ban đầu cậu vạch kế hoạch hay lắm sao? Hiện tại lại không đấu nổi Cố Hạo Khương, tôi thật sự là hối hận rồi!" Ông ta hối hận vì sao không hợp tác với Cố Hạo Khương mà lại bị một tên không có năng lực ứng phó này mê hoặc.
Ngọc Cẩm Lăng thật chướng mắt với thái độ của Jonathan, nói chuyện như chính hắn làm hỏng chiến dịch này vậy, chính hắn khiến cho ông ta không thể hợp tác với Cố Hạo Khương! Là do bản thân ông ta bị tiền làm cho mờ mắt ấy chứ!
"Ông nên ăn nói có lý lẽ một chút, ban đầu cũng chính ông là người tán thưởng chiến dịch này! Ai mà ngờ được Cố Hạo Khương lại dùng tài lực hùng mạnh của mình một cách không theo logic như thế!"
Cố Hạo Khương quá ngông cuồng, hắn lại đi dùng một số vốn khổng lồ để tạo nên Flyvent, một cách ứng phó quá tùy hứng!
"Hừ! Tôi nghĩ chúng ta vẫn là không nên hợp tác rồi!" Ông ta sợ rồi, nếu còn tiếp tục, không biết chừng ông ta sẽ mất luôn cả Johan!"
Ngọc Cẩm Lăng nhếch miệng cười khinh bỉ, lão già này đúng thật là tên tiểu nhân hèn hạ, hợp tác với một kẻ như thế cũng là làm bẩn tay hắn!
"Tôi cũng nghĩ vậy! Ông không còn là đối tượng hợp tác lý tưởng của tôi nữa rồi! Mong rằng sau này ông sẽ không hồ đồ vì tham vọng của mình như thế nữa!"
Ngọc Cẩm Lăng nói xong liền rời đi, để lại Jonathan vẫn đang tức hừng hực...
- -----------------
Trên máy bay, thư ký tinh ý đưa cho hắn vài viên thuốc đau đầu, dạo này vì chuyện này mà Ngọc tổng của họ đã vô cùng mệt mỏi, đầu cũng thường xuyên đau nhức.
Ngọc Cẩm Lăng uống xong, sau đó ra lệnh cho thư ký:
"Cậu hay viết thông báo phát thưởng cho nhân viên của chúng ta, tháng này cho họ thêm ba ngày nghỉ phép!"
"Ngọc tổng..." Chuyện này không có lợi cho công ty tý nào, hiện tại bên Ngọc Thị cũng đang thiếu vốn, lúc này mà còn phát tiền thưởng thì...
Ngọc Cẩm Lăng xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi nói:
"Mấy tháng này nhân viên đã chịu không ít áp lực và mệt mỏi từ tôi, hiện tại nên bù đắp lại cho họ!"
Vì đối phó Cố Hạo Khương cùng tâm lý mong muốn có được Vân Nghê, hắn đã tạo không ít áp lực và những ấn tượng xấu chưa bao có trong khoảng thời gian thành lập cho đến nay, nếu hiện tại hắn không thay đổi, sau này sẽ không thể dùng người được nữa!
Thư ký gật đầu hiểu ý, ngay lúc này Ngọc Cẩm Lăng nhận được một cuộc điện thoại quen thuộc:
"A Lăng."
"Mẹ, mẹ khỏe không? Dạo này con bận quá, không về thăm mẹ thường xuyên được, con xin lỗi!"
"Mẹ không sao, con đừng làm việc quá sức, chuyện của công ty con mẹ cũng đã biết rồi, không sao hết, quan trọng là sức khỏe nha con..."
Ngọc Diêu Nhân vẫn một giọng nói ấm áp quan tâm của người mẹ, bà vốn không cần cuộc sống giàu sang quyền lực này làm gì, chỉ mong con bà sống tốt là được, tiền tài chỉ là vật phù du mà thôi!
"Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, vài giờ nữa con đáp rồi, đến lúc đó chúng ta cùng ăn cơm."
"Được, được, mẹ chờ con."
Ngọc Cẩm Lăng thở dài, ngay sau khi cúp điện thoại của mẹ hắn, điện thoại hắn lại reo thêm một lần nữa, lần này là một dãy số nước ngoài, hắn nhíu mày như nghĩ đến điều gì đó, do dự một lúc mới bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông, giọng nói không mấy quen thuộc nhưng hắn lại không thể nào quên được giọng nói này:
"Là ba."
"Thân Vương Vincent, ông hôm nay sao lại hạ mình mà gọi điện cho tôi vậy?" Ngọc Cẩm Lăng cười khẩy, giọng nói mang đậm sự giễu cợt.
Ông Vincent thở dài một cái, sau đó lại nói tiếp:
"Con không nên đối đầu với Cố Hạo Khương!" Hắn ta là một kẻ nguy hiểm, bất kể ai có ý định chống đối với hắn đều không có kết cục tốt, còn con trai ông ta bây giờ lại muốn cướp vợ của hắn!
"Ông không có tư cách để bảo tôi phải làm gì! Hiện tại nói với ông mấy câu này cũng là nể mặt vị thân vương cao quý như ông rồi!"
"Con phải nghe ta, con không đủ sức để đối đầu với hắn, thậm chí sử dụng quyền lực của ta cũng chưa chắc đã đánh bại hắn!"
"Tôi nói lại một lần nữa! Chuyện của tôi không cần ông xen vào!"
Nói rồi Ngọc Cẩm Lăng trực tiếp ngắt máy, tâm trạng lại càng tồi tệ hơn nữa. Hắn hít một ngụm khí lạnh, trên gương mặt đều là sự thù hận không che giấu.
Hắn quay sang nói với thư ký bằng một giọng trầm thấp:
"Liên lạc với Huyết Vũ!"