Vì hiện tại Văn chỉ đang tập trung viết bộ này với một bộ khác nữa nên giờ viết đến đâu Văn up đến đó nha!
- ---------------------
Cố Hạo Khương dường như không phải chỉ đang dọa cho Lệ Nhu sợ một trận, mà là thật sự muốn giết chết cô ta!
Khuôn mặt cô ta giờ vừa tím vừa đỏ, miệng há to, lực giãy giụa cũng yếu dần...
Vân Nghê sợ đến mức ngừng khóc, chạy đến ôm chặt lấy Cố Hạo Khương mà la to:
"Đừng, Khương, em không sao, bình tĩnh lại, cô ta chết bây giờ!"
Cố Hạo Khương nắm lấy cánh tay đang ra sức ôm mình, vẻ mặt đã dịu đi một chút, nhưng lực đạo trên tay vẫn không giảm. Đến khi lại nghe tiếng Vân Nghê nức nở gọi tên mình, hắn mới ném mạnh Lệ Nhu xuống đất.
Cô ta chật vật ho khan, nước bọt cũng chảy cả ra đất, trong chật vật vô cùng, đám bảo vệ và những người gần đó cũng không dám đến giúp đỡ, chỉ sợ nhút nhích một chút thôi thì những cây súng đang chĩa thẵng sẽ... 'pằng' liền!
Vân Nghê vẫn ôm chặt lấy Cố Hạo Khương không buông, dường như sợ rằng mình buông tay hắn sẽ tiếp tục mất khống chế.
Nhưng Vân Nghê đã lầm, Cố Hạo Khương làm hành động đó chẳng phải do hắn mất không chế, mà đơn giản thấy Lệ Nhu quá chướng mắt, muốn tiễn ả đi tây thiên một chuyến mà thôi!
Hắn thấy vợ mình lo lắng như vậy thì cũng không đành lòng, quay sang ôm cô, dịu dàng trấn an:
"Tiểu Nghê, anh xin lỗi, để em hoảng sợ rồi!"
Vân Nghê ngước mắt đỏ lên nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục ôm chặt hắn:
"Sau này đừng vậy nữa!"
"Ừm... Sau này không thế nữa!" Cố Hạo Khương hôn trán cô, vẻ mặt toàn là ôn nhu, vợ hắn lá gan nhỏ, sau này không để cô chứng kiến cảnh này nữa!
Lệ Nhu sau khi hô hấp dần bình thường lại thì đưa mắt nhìn hai người bọn họ, vẫn không có ăn năn mà là sự ganh ghét cùng sợ hãi do dư âm khi nãy.
"Anh có biết tôi là ai không mà hành đồng như vậy hả?"
Nhìn một lượt quanh đây, người của cô ta bị vây bởi súng, đúng là dọa cô ta một phen, nhưng nhìn đến Cố Hạo Khương yêu thương chiều chuộng Vân Nghê như thế, mà Vân Nghê lại yếu đuối hiền lành, cô ta cũng không sợ nữa mà cất giọng giận dữ.
Cố Hạo Khương nhìn cô ta một cái đầy khinh bỉ, cái nhìn này càng khiến lòng cô ta ngứa ngáy đầy lửa giận hơn:
"Tôi chính là chủ của khách sạn này, là người thừa kế của tập đoàn Xuân Miên hùng mạnh. Dù anh là ai, có là xã hội đen đi nữa thì cũng chết chắc rồi!"
"Phì..."
Một vài vệ sĩ của Cố Hạo Khương không nhịn được mà phì cười, Cố Hạo Khương cũng nhếch mép cười nguy hiểm.
Lúc này Lệ Nhu có cảm giác bất an, hình như điệu cười này rất quen, là của ai thế nhỉ?
Cố Hạo Khương trực tiếp rút điện thoại ra, bấm một dãy số, ngay khi đầu dây bên kia có tín hiệu, hắn liền lạnh giọng ra lệnh:
"Trong vòng một tuần, tập đoàn Cố Xuyên sẽ đạp nát Xuân Miên, đương nhiên nếu tìm được bằng chứng phạm pháp thì càng tốt! Còn nữa... phá nát khách sạn này cho tôi, tôi muốn xây dựng một khu vui chơi cho vợ tôi!"
Nghe đến đây, Lệ Nhu vô cùng sợ hãi mà nhìn người đàn ông trước mặt, Cố Xuyên.... Cố Hạo Khương!
"Anh... Anh không thể làm như vậy được!"
"Với tôi không gì là không thể cả!"
Lệ Nhu ngồi bệch xuống nền đất lạnh, quá vô lý, quá ngông cuồng rồi...
"Tôi... Tôi xin lỗi. Xin anh nương ray cho, tôi đã biết lỗi rồi, xin anh..."
Lệ Nhu khóc đến thảm thiết, sao cô lại không nhận ra hắn là Cố Hạo Khương chứ? Hết thật rồi...
"Hừ! Dám làm vợ tôi khóc, đây chính là kết cục của cô!"
Cố Hạo Khương thấy Vân Nghê lại muốn xin xỏ liền làm lơ mà kéo cô rời đi, những vệ sĩ thì lại cảm thấy rét lạnh khi nghe những lời của hắn. Chỉ là... làm bà chủ khóc thôi sao?
Bà chủ thật đáng sợ!
Lệ Nhu nhìn bóng dáng họ rời đi, trong mắt vẫn là nỗi sợ hãi cùng ân hận...
Những nhân viên trong khách sạn thì bị điều động thu dọn sạch sẽ đồ đạc của mình, khách trọ cũng đuổi đi hết, đương nhiên tiền bồi thường sẽ do Xuân Miên chi trả.
Chỉ trong vòng ba tiếng sau, khách sạn tráng lệ bậc nhất thành phố chỉ còn là một đống gạch vụn...