(*) Ich liebe dich (tiếng Đức) nghĩa là “Em yêu anh/ Anh yêu em.”
Sau buổi lễ tốt nghiệp, Tang Miên đi du lịch ở Hạ Châu cùng với Đào Nhiên, ngắm biển. Sau khi trở về, Đào Nhiên gạt bỏ dự định ban đầu, thu dọn đồ đạc rồi đi Bắc Kinh.
Căn nhà thuê bây giờ còn thừa một phòng nên Tang Miên phải tìm bạn cùng phòng mới.
Thông tin thuê phòng vừa được đăng lên, Cảnh Trí đã đến rồi.
Cảnh Trí thuận lợi nhận được lời mời từ một công ty ở Hải Thành, bắt đầu làm việc.
Tình cờ là công ty của anh ở gần chỗ cô, vì vậy hai người liền sống cùng nhau.
So với trong tưởng tượng của cô, những ngày chung sống vô cùng bình yên, khiến Tang Miên có chút choáng. Thậm chí, cô đã bắt đầu nghĩ đến việc kết hôn.
Cũng chính lúc này, cô mới phát hiện, người trong nhà còn không biết đến Cảnh Trí.
Vào một ngày cuối tuần bình thường, Tang Miên nói chuyện phiếm qua video với mẹ ở trong phòng. Dưới sự dẫn dắt vô tình hay cố ý của Tang Miên, hai người tìm tới đúng chuyện giống như bên dưới.
Mẹ cô hỏi: “Miên Miên, con có bạn trai chưa?”
Tang Miên nghĩ, trả lời: “Có rồi ạ.”
Mẹ cô lại hỏi: “Ai vậy? Mẹ đã nhìn thấy chưa?”
Tang Miên: “Bạn học cấp 3, anh ấy là người đứng đầu về khoa học tự nhiên ở trường chúng con năm đó.”
“Tên gì?”
Tang Miên: “Trình Cảnh Trí.”
Màn hình bên kia, mẹ cô giống như đang có điều suy nghĩ.
Lát sau, bà nói: “Mẹ nhớ ra rồi, lúc con học cấp ba, cậu ấy ở cạnh nhà chúng ta, mỗi ngày đều cố ý chờ con đến trường?”
Tang Miên nghe vậy sửng sốt: “……Phải ạ.”
Sau khi được mẹ chỉ điểm, Tang Miên bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện.
Rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng chừng như trùng hợp, nhưng có lẽ là kết quả nỗ lực của anh.
Lớp 5 cô học cách lớp 24 của anh rất xa, vả lại về nhà không chỉ có một con đường, nhưng gần như anh luôn bỏ gần tìm xa, đi đến cuối tầng hai rồi lại đi xuống cầu thang, thế nên mỗi lần tan học cô thường hay gặp anh.
Anh vừa đúng dọn đến ở đối diện nhà cô, lại tình cờ ra ngoài gần như cùng lúc với cô. Buổi tối sau khi tan học, anh luôn ở phía trước cô. Đến khi cô lên tầng, tất cả đèn đều sáng lên.
Còn có, rõ ràng cô đã để Đào Nhiên vứt tờ giấy đầy những tên đó đi, cuối cùng lại rơi vào tay anh.
……
Sau khi nói chuyện với mẹ xong, Tang Miên bấm số của Cảnh Trí.
Bên kia nghe máy, chàng trai nở một nụ cười trầm thấp: “Tang Miên, anh ở bên cạnh em, có điều gì thì nói trực tiếp với anh.”
Tang Miên cầm điện thoại, hơi mấp máy khóe môi.
“Có những điều không thể nói trước mặt được.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười lười biếng yếu ớt của chàng trai: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như…” Tang Miên dừng một chút, tiếp tục nói: “Ich liebe dich.”
Bên kia im lặng thật lâu.
Cho đến khi, cửa phòng của cô có tiếng gõ.
Chàng trai từ bên ngoài bước vào, ôm cô thật chặt.
“Tang Miên, sau này, chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều cái mùa hè.”
“Ngoài ra.” Anh nói: “Anh cũng yêu em.”
Không biết vì cái gì.
Cô bỗng nhiên vô cùng chắc chắn, cô và anh sẽ đi đến cuối cùng.
Tóc trắng xóa, đến chết cũng không thay đổi.
–
HOÀN CHÍNH VĂN.