Ngày 7 tháng 6 năm 2019, Hải Thành.
Ký túc xá nữ Nam Uyển ở đại học F, phòng 406, tòa nhà 13.
Một tiếng thét chói tai cắt ngang bầu không khí, xuyên qua bức tường dày đặc truyền vào trong phòng ngủ, đánh thức hai người đang gặp Chu công ở trong mộng.
“Cứu mạng, hàng năm cứ đến tháng sáu là lại xảy ra chuyện như vậy, các cậu không thấy mệt sao?” Trên giường, một nữ sinh khác lăn qua lộn lại, giọng điệu không kiên nhẫn, nói: “Kỳ thi Đại học đã qua được bốn năm rồi, sao còn gặp ác mộng nữa?”
Bên tai có tiếng chửi mắng, Tang Miên dụi đôi mắt díp lại vì đang buồn ngủ, vừa tức vừa buồn cười nói: “Mình nghe không giống, có vẻ như là lấy được offer mong muốn trong lòng vậy, cho nên kích động!” (*)
(*) Mình không hiểu chỗ ‘offer’ này là gì nên để nguyên.
“Offer?” Đào Nhiên lẩm bẩm, cách tấm rèm giường ở giữa lối đi, giọng điệu truyền vào tai Tang Miên lúc này có chút khó chịu: “Thật đáng để vui mừng”.
Tang Miên lúc nãy còn buồn ngủ, nhưng sau khi bị người bên cạnh quấy rầy, lúc này, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.
Họ đều là những sinh viên mới tốt nghiệp và đang tìm việc làm, ít nhiều cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của mấy vị kia. Cho dù đang cãi nhau nhưng cô lại không hề tức giận.
Năm ngoái, vì thi nghiên cứu nên cô đã trượt đợt tuyển dụng mùa thu. Mùa xuân năm nay, cô cố gắng chạy đến hội chợ tuyển dụng, gửi sơ yếu lý lịch. Vất vả lắm cô mới nhận được lời mời của công ty mà mình yêu thích. Ngày nhận được thông báo, cô ôm Đào Nhiên vừa khóc vừa cười, niềm xúc động nhất thời không kiểm soát được.
Tang Miên bước ra khỏi giường, giữa chừng thì chạm phải ánh mắt của Đào Nhiên. Hai người hốc hác nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Rửa mặt, chọn quần áo, thay quần áo, trang điểm.
Sau khi chuẩn bị xong, quay lại trước gương soi toàn thân vài lần, lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
Hai người đi vào căn tin thì vừa kịp đến giờ ăn, nhưng vì là cuối tuần nên cũng không có nhiều người đến.
Tang Miên gọi cháo bí đỏ và trứng luộc, còn Đào Nhiên gọi một tô mì úp.
Trong lúc chờ đợi, Đào Nhiên nhìn thực đơn của ngày hôm nay, chợt nhớ ra điều gì đó, thở dài nhìn sang Tang Miên: “Mình nhớ bên cạnh cổng Nam của một trường cấp hai có một quán bán bún chả cá tươi cực kỳ đắt khách. Khi đó, lớp mình có một người dậy lúc năm giờ sáng đi đến quán bún đó để xếp hàng. Lúc ấy, mình cũng tò mò, bát bún canh thần tiên này có gì mà lại khiến mọi người cố gắng dậy sớm để xếp hàng ăn như vậy. Về sau, mình cũng dậy sớm để xếp hàng một lần. Không biết có phải vì chờ đợi quá lâu dẫn đến đói hay không mà tô bún đó thực sự ngon đến phát khóc. Ăn kèm với bánh quẩy siêu giòn, chan nước súp đặc sệt lên, cắn một miếng, giống như đang ở trong mơ vậy.”
Tang Miên ở một bên im lặng nghe cô ấy nói, vị giác vô thức gợi lên một số kí ức quê hương đã khắc sâu trong nội tâm. Cô cúi đầu xuống nhìn bát cháo bí đỏ trong tay, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác buồn tẻ nhạt nhẽo.
Cô ngước mắt nhìn Đào Nhiên, thấy dáng vẻ của cô ấy đang thèm chảy cả nước miếng ra, Tang Miên cười cười, đề nghị: “Nếu cậu nhớ quán bún bên cạnh Nhất Trung, vậy thì ngày mai chúng ta mua vé quay về đó, thế nào?”
Đào Nhiên từ lâu đã miễn nhiễm với những lời đề nghị điên rồ của Tang Miên. Lúc trước cô ấy có thể đi hàng ngàn dặm để theo đuổi một ai đó, một mình ra nước ngoài, nhưng bây giờ, về nhà theo ý thích căn bản không phải chuyện lớn.
Chẳng qua, có hơi tốn tiền.
“Quên chuyện đó đi.” Đào Nhiên lắc đầu: “Không phải tháng sau hai chúng ta muốn đi du lịch tốt nghiệp sao? Đến lúc đó, đi đâu cũng phải tiêu tiền. Vé đường sắt cao tốc về nước gần 350, một chuyến khứ hồi hết gần 700 rồi”.
“Một bát bún chả cá tươi nóng hổi với giá bảy trăm, không phải là quá xa xỉ rồi à?”
Tang Miên đặt đĩa ăn lên bàn, im lặng gật đầu.
Ăn được nửa chừng, có một cặp đôi yêu nhau đi đến bên cạnh. Cô gái hỏi chàng trai rằng liệu có thể đến dự lễ tốt nghiệp của cô ấy hay không, chàng trai trả lời, những ngày quan trọng như vậy, cho dù là nghỉ phép cũng phải đến.
Tang Miên nghe xong không khỏi có chút hâm mộ, tay đang cầm thìa dừng lại, không nhịn được mà nghĩ tới người kia.
Thấy cô thất thần, Đào Nhiên sát lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Miên Miên, cậu không phải là nhớ tới Cảnh Trí rồi chứ?”
Tang Miên hoàn hồn, không che giấu: “Ừ”
Đào Nhiên nghe vậy, nhẹ nhàng xoa cằm, sau đó cau mày, khó hiểu nói: “Nói thật, mình không hiểu rõ tình trạng của hai người, nói hai người là bạn đi, nhưng đôi khi còn thân thiết hơn cả bạn bè. Nhưng nói là người yêu đi, nào có người yêu giống hai người các cậu vậy chứ? Bình thường không liên lạc với nhau, giống như mất tích vậy. Ngày lễ, lại giống như trẻ sinh đôi suốt ngày bám người, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ. Có đôi khi, mình thật không biết hai người nói chuyện yêu đương đến đâu rồi, hay chỉ là lốp dự phòng cho nhau?”
“Nếu hai người là lốp xe dự phòng cho nhau, có lẽ mình có thể hiểu được hoàn cảnh của hai người. Nhưng điểm mấu chốt nhất là hai người có thể giữ được điểm mấu chốt của đạo đức.” Đào Nhiên đặt đũa xuống, cẩn thận giải thích: “Bốn năm đại học, cậu không đi tìm đối tượng khác, từ chối một tình bạn trong sạch. Ngoài ra, bình thường trừ lúc trao đổi, cậu không nói chuyện hay một lời nào với những người con trai khác, giữ mình rất trong sạch.”
“Cảnh Trí ấy, cũng giống như vậy. Mình nghe Tưởng Nghiêu nói, bất kể là ở trong nước hay nước ngoài, thủy chung như một, chỉ cắm đầu vào việc học, không để ý đến chuyện bên ngoài. Theo lời của Tưởng Nghiêu mà nói, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cậu ta thật sự không tin Cảnh Trí có thế có bạn gái.”
Nghe đến đây, Tang Miên hắng giọng một cái, nhịn không được ngắt lời cô ấy: “Cậu ấy cũng không phải lúc nào cũng học.”
Đào Nhiên hơi sững sờ, hình như ngửi thấy được mùi bát quái, cả người đột nhiên kích động. Cô ấy cẩn thận nhìn xung quanh, ghé sát vào Tang Miên, nhỏ giọng hỏi: “Ôi, Miên Miên, lần đó đi Đức, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tang Miên giật mình, nhếch môi, không trả lời.
Đại học hồi năm ba ấy, Cảnh Trí đi Đức du học. Ngày Lễ Giáng sinh, cô không ngại đường xa ngàn dặm đi tìm anh, âm thầm nghĩ muốn tặng cho anh một bất ngờ, chưa từng nghĩ tới tốn công vô ích.
Về sau, cô gặp anh ở trạm trung chuyển chuyến bay. Khi đó, cô mới biết được, anh cũng chuẩn bị cho cô một bất ngờ.
Chỉ tiếc, sự bất ngờ ấy cuối cùng lại vô tình trở thành một lưỡi dao sắc bén khiến cô tổn thương.
Tang Miên còn nhớ rõ, khi ở sân bay ở Amsterdam, Cảnh Trí ôm cô, cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa nói với cô: “Tang Miên, anh cảm thấy chúng ta cần đặt tình cảm đặt sang một bên, tập trung vào việc học.”
Vòng tay của anh thật ấm áp, nhưng trong lời nói của anh lại gây tổn thương. Đó là lần dũng cảm duy nhất trong bốn năm đại học của cô. Cô chỉ là muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn ở bên anh một lát. Dù sao, hai người đã xa nhau kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, một người ở phía Bắc, một người ở phía Nam. Ngày lễ, ngày tết mới có thể gặp mặt nhau một lần.
Khi đó,Tang Miên cảm thấy Cảnh Trí quá mức bình tĩnh, một chút cũng không suy nghĩ đến tâm trạng của cô. Mặc dù sau này, cô cẩn thận suy nghĩ, tính cách của Cảnh Trí vốn là như vậy, nếu không bình tĩnh, không lý trí thì không phải là Cảnh Trí rồi.
Bỏ chuyện này sang một bên, họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau vào lễ Giáng Sinh năm đó. Chỉ là về sau, Tang Miên không chủ động đi tìm anh nữa.
Sau này, khi tới năm cuối của Đại học, trong lúc đang viết luận văn vào một ngày nọ, cô bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một việc, giống như hầu hết những người khác trên thế giới này, Cảnh Trí là một người đàn ông bình thường, anh sẽ tìm một người phụ nữ để yêu, kết hôn, rồi sinh con. Người ấy có thể là bất kỳ ai.
Chỉ là cô xuất hiện sớm hơn, vào một thời điểm khá tình cờ, nên ứng viên đó đã trở thành cô.
Tang Miên thậm chí không chút nghi ngờ gì, chỉ cần Cảnh Trí không dứt khoát nói chia tay, bọn họ sẽ tiếp tục “yêu” một cách mập mờ như vậy đến tận khi lập gia đình, hoặc nó có thể sẽ như thế này đến hết cuộc đời.
Nhưng thứ cô muốn còn nhiều hơn thế, cô có chút lòng tham, cô hy vọng người mình thích cũng thích mình. Hơn nữa, còn thực sự yêu cô, tốt nhất có thể yêu cô đến mức điên rồ, giống như tình yêu trong phim ảnh vậy, anh không thể sống thiếu cô.
Tang Miên khát vọng loại cảm giác này, cảm xúc mãnh liệt như muốn thiêu đốt tình yêu, giống như một bộ phim, nghe vào có chút khó tin.
Nhưng nếu mong muốn ấy cuối cùng không thành hiện thực, cô cũng sẽ không làm sao cả.
Tang Miên thích Cảnh Trí, mười sáu tuổi cô đã bắt đầu thích anh, đến bây giờ đã vừa tròn sáu năm, tình cảm của cô chưa từng thay đổi. Cho dù qua tiếp sáu mươi năm nữa, cô nghĩ mình cũng sẽ không thay đổi.
Có một câu nói như thế này, bạn không thể gặp được những người quá tuyệt vời khi bạn còn trẻ.
Tang Miên là người biết nhận ra sự thật, một khi đã yêu một người, cô nghĩ sẽ đi cùng người đó đến hết cuộc đời. Chỉ là, cô không thể chắc chắn rằng Cảnh Trí có phải cũng giống như cô hay không.
Bởi vì suy nghĩ quá xa, nên hôm nay cô ăn sáng vô cùng chậm chạp.
Bốn mươi phút sau, hai người ra khỏi căn tin.
Lúc đi ra bên ngoài, vô tình nhìn thấy tấm áp phích về lễ tốt nghiệp trên bảng thông báo bên ngoài, Đào Nhiên hỏi Tang Miên: “Miên Miên, lễ tốt nghiệp lần này, cậu phải nói chuyện với Cảnh Trí sao?”
“Hôm qua Tưởng Nghiêu đã về thành phố rồi, mình nghĩ, có lẽ Cảnh Trí cũng đã về. Lễ tốt nghiệp cũng coi như là một thời điểm quan trọng trong cuộc đời, nếu Cảnh Trí có thể đến, thật là tốt biết bao.” Đào Nhiên nhìn cô đầy ẩn ý: “Nếu hai người vẫn giằng co như vậy, ai cũng không chịu thua mở lời trước, rốt cuộc là muốn yêu đương như nào đây?”
Theo quan điểm của Đào Nhiên, mâu thuẫn của họ giống như học sinh tiểu học tuyệt giao với nhau vậy, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như viên kẹo là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng hai người họ lại không ai nhường ai mà làm việc này.
Tang Miên đứng lặng yên dưới ánh nắng ban mai, cô bước vào bóng cây xanh râm mát bên cạnh, cách nửa mét nhìn Đào Nhiên, nở một nụ cười rạng rỡ, đẹp đến động lòng người: “Tính tình của mình đại khái có lẽ là như vậy, không thể thay đổi được. Mình thích nhìn cậu ấy cúi đầu trước, lúc trước là vậy, hiện tại cũng như thế.”
Đào Nhiên đưa tay che đi ánh nắng chiếu vào mặt, tiến lên vài bước: “Cậu vui vẻ là tốt rồi, nhưng đừng làm quá mà để duyên phận chạy mất.”
Nói xong, cô ấy vừa cười vừa tự lẩm bẩm: “Mình lo lắng cái gì chứ, Trình Cảnh Trí e rằng sẽ phải vui vẻ chịu đựng.”
Tang Miên không nghe thấy cô ấy đang lẩm bẩm cái gì, tò mò hỏi. Đào Nhiên cười cười, miễn cưỡng nói đùa.
Hai người đi dạo một vòng ở trong trường, rồi vào thư viện nửa ngày, cuối cùng mới trở về ký túc xá.
Khi đi lên tầng, Tang Miên bị dì quản lý ký túc xá gọi lại, nói là có người gửi thư cho cô, hình như là từ nước ngoài gửi về.
Tang Miên nhận lấy bức thư, nhìn lướt qua phong thư hơn mấy dòng chữ viết thanh tú bên trên, trái tim cô bỗng chốc đập nặng nề.
Người gửi là Augenstern, địa chỉ là một căn hộ sinh viên ở gần trường đại học Munich.
Augenstern, có nghĩa là “Ngôi sao trong mắt” trong tiếng Đức, có thể được dịch thành “Người yêu thích nhất.”
Đó là tên tiếng Đức của Cảnh Trí, là tên mà Tang Miên tìm cho anh ở trên mạng cả nửa ngày.
Chỉ nhìn thấy dòng tên và địa chỉ quen thuộc thôi mà cũng khiến tim Tang Miên đập loạn nhịp. Cô không dám tưởng tượng, lúc Cảnh Trí thực sự xuất hiện trước mắt cô thì mình sẽ biểu hiện như thế nào.
Tang Miên cúi đầu, mái tóc dài xõa ngang vai che đi vẻ mặt lúc này của cô. Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cảm ơn dì quản lý xong, cô cầm bức thư lên lầu. Trở về phòng ký túc xá, ngồi thẳng người, sau đó, mới chậm rãi mở bức thư từng chút một.
Tang Miên lấy lá thư ở bên trong, mở nó ra.
Chỉ có ba dòng chữ ở trên.
‘Tang Miên thân mến
Hy vọng em sẽ khỏe mạnh khi mở lá thư này.
Anh nhớ em.’
Không có đề chữ, không có ngày tháng.
Phía dưới dòng chữ là một bức tranh đơn giản, được tô bằng bút chì màu.
Những cây dây leo xanh mướt leo lên giàn hoa màu nâu sẫm ở trong sân, được tô điểm bởi những bông hoa màu trắng trang nhã. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa nở ra, lộ ra nhụy hoa màu vàng nhạt ở giữa, trông rất sống động.
Anh vẽ một bức tranh về hoa sen màu trắng.
Nhà cô đã từng trồng loại hoa này, nhưng không sống được.
Cây sen này có thể dùng làm thuốc giảm sưng, giảm đau và giải độc.
Không chỉ vậy, nó còn có một ngôn ngữ thú vị.
Lúc mới bên nhau, cô đã nói với Cảnh Trí rằng nếu anh làm điều gì sai, muốn xin lỗi cô, nhưng lại ngại mở lời, vậy thì hãy vẽ một bức tranh về hoa sen trắng, cô nhìn thấy sẽ hiểu.
Tang Miên nhìn chằm chằm vào lá thư ở trong tay, chóp mũi đột nhiên cay xè.
Cô lấy điện thoại di động ra rồi đăng nhập vào Wechat, mở ra khung trò chuyện của cô với Cảnh Trí, gõ hai dòng chữ.
– Em nhận được thư rồi.
– Em cũng nhớ anh.