Bàn tay người đàn ông như bị điện giật, anh chậm rãi lau cho cô không chỉ máu mà cả nước mắt, những dòng lệ chảy dài trên hai bên má người phụ nữ hòa vào những vệt sền sệt của máu từ miệng cô nhỏ xuống thấm vào quần áo anh, Tống Ngọc Thư không chút sưc lực cố đẩy anh ra nặng nề nói .
“ Đừng lau nữa,...dơ lắm “.
Lâm Bách Tuế hôn lên môi cô còn cố tình mút sạch vết máu trên khóe miệng Tống Ngọc Thư, anh dùng tay lau nhẹ qua lần nữa giọng run run: “ Không dơ “.
Thời gian một tiếng cũng đến, Pie vội tay vội chân đi lại, thời khắc này cả ba người đàn ông như ngừng thở nhìn mũi tiêm từ từ đi vào da thịt cô Lâm Bách Tuế nghiến răng ken két, Tống Ngọc Thư cũng dần cảm nhận được cơn nóng rát trong cơ thể cô, nhíu chặt mày bức rức bấu cơ thể mình, kháng nguyên đã bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể cô dù là đang ở trong phòng lạnh nhưng không hiểu vì sao lại mồ hôi chảy ra như thác, từng phút trôi qua Tống Ngọc Thư lại trở nên đau đớn hơn cô bực bội đến nỗi tự làm bản thân mình bị thương còn không ngừng tìm nước mà uống lấy uống để, Pie ôm chặt miệng mình không dám thở dõi theo biểu hiện của người phụ nữ, cứ nghĩ lần này đã thất bại không ngờ chỉ gần nửa tiếng sau những vết mụt đỏ trên người cô đột nhiên biến mất màu da trở lên trắng sáng như bình thường, Tống Ngọc Thư siết tay thành nắm đấm đập mạnh vào lồng ngực mình để làm giảm sự khó chịu nhưng vừa đập đến phát thứ hai Tống Ngọc Thư ói mạnh ra một vũng máu đen thẫm kinh sợ rồi ngất đi.
Ba người đàn ông nhìn vào vũng máu độc đó mà dơ người nhìn thân thể cô đã trở về như thường ngày gương mặt cũng hồng hào trở lại Pie cười lớn lên
“ Thành công rồi, đại ca, chị dâu thành công rồi “
Chẳng phải là anh nên vui sao nhưng sao Lâm Bách Tuế lại khóc, đi theo anh bao nhiêu năm hai người đàn ông chỉ mới nhìn thấy đại ca mình khóc đúng hai lần mà cả hai lần đều là vì Tống Ngọc Thư, một lần là năm năm trước khi nghe tin cô rời đi và lần này của năm năm sau, đều là vì cô mà khóc.
Lâm Bách Tuê ôm chặt người phụ nữ của mình, là cô đã cứu anh, cô bất chấp tính mạng mình vì anh, dù là bao nhiêu năm đi nữa Tống Ngọc Thư trong tim cô cũng chỉ có mỗi anh, anh biết điều đó mặc dù bây giờ cô thật sự không nhớ ra anh.
...
Lâm Bách Tuế được Pie nhanh chóng tiêm cho kháng nguyên biểu hiện cũng giống hệt như Tống Ngọc Thư. Nhìn hai người bất tỉnh trên hai cái giường kề nhau, Jimson cùng Pie thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vốn dĩ là người trong giang hồ còn là lính của một ông trùm xã hội đen xuyên quốc gia nhưng chưa bao giờ đối mặt với chuyện gì khiến bọn họ bất an, sợ hãi đến mức này.
Lâm Bách Tuế cuối cùng cũng tình lại anh ôm đầu ngồi trên giương Jimson cùng Pie bao quanh khẩn trương hỏi han, hết câu này đến câu khác nhưng người đàn ông không chút quan tâm đến bọn họ, đưa mắt nhìn sang thấy Tống Ngọc Thư vẫn chưa tỉnh lại anh vội chân đi lại đứng ngay bên giường cô, dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán nơi khóe miệng cũng có hằn vết máu đã khô cứng, Lâm Bách Tuế vừa chạm tay vào cô đã mở nhanh mắt tỉnh lại. Tống Ngọc Thư trừng trừng mắt nhìn trần nhà cô cảm giác như bản thân vừa mới từ cõi chết trở về, cô nuốt mạnh một ngụm nước bọt cơ thể vẫn còn thừa lại một ít cơn đau nhíu mày vài giây gương mặt bất ngờ trở nên sợ hãi, cô như thể nhìn thấy ma khi đưa thấy Lâm Bách Tuế, thời khắc bàn tay người đàn ông chạm vào mặt cô, Tống Ngọc Thư kinh sợ đẩy mạnh anh lùi ra sau, cô nhảy khỏi giường trở nên mất kiểm soát.
“ Lâm Bách Tuế, anh đừng chạm vào tôi,...anh tránh xa tôi ra, tránh xa ra “
Ba người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn lại cô, thái độ Tống Ngọc Thư đối với anh chưa đầy hai tiếng đã thay đổi nhiều đến vậy còn sợ hãi trước anh chỉ vừa nãy cô còn dịu dàng với anh biết bao, sao bây giờ lại như vậy...
Tống Ngọc Thư ôm chặt đầu mình từng mảng ký ức một lần ùa về kích thích nửa đầu cô nhói lên, Tống Ngọc Thư đã lấy lại trí nhớ không chỉ là chuyện trước đây những chuyện trong thời gian cô mất trí nhớ cũng nhớ rõ mồn một, những hình ảnh thân mật, ngọt ngào cùng Lâm Bách Tuế những ngày qua cô đều không quên, cô thật hận bản thân mình điều cô lo sợ bao năm qua không ngờ vẫn xảy đến, cô không muốn gặp lại người đàn ông này vậy mà thời gian qua chỉ vì mất trí nhớ mà bị anh ta dắt mũi, từng lời anh ta nói ra lại cô lại tin sốt vó đến vậy. Lâm Bách Tuế vẫn luôn là một chấp niệm không nên giữ trong lòng, là người cô luôn muốn buông bỏ nhưng bao năm qua mặc dù ở bên cạnh Kaarlo được anh yêu thương chăm sóc nhưng trong tim cô vẫn in rõ hình bóng của Lâm Bách Tuế, cô không quên được anh những cũng không dám yêu anh, tình yêu của cô trước đây đã bị người đàn ông này nghiền thành tro bụi chính anh đã vứt bỏ tình yêu của cô, dù có không quên được cũng sẽ không để bản thân yêu anh thêm lần nào nữa.
“ Ngọc Thư, em làm sao vậy?, em khó chịu ở đâu? nói anh biết “
Lâm Bách Tuế càng tiến về phía trước cô lại càng lúi ra sau, nhìn sự lạnh nhạt của Tống Ngọc Thư đối với mình anh còn thấy tim mình đau hơn bao giờ hết, ngay cả thứ virus kia cũng không làm anh có cảm giác tuyệt vọng thế này.
“ Anh đừng chạm vào tôi, Lâm Bách Tuế tại sao anh vẫn không buôn tha cho tôi,...tại sao không buôn tha cho tôi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa,...làm ơn để tôi đi, làm ơn “
Tống Ngọc Thư ôm mặt mình khóc lớn, nỗi tuyệt vọng hiện tại của cả hai không ai thua ai, cứ nghĩ đến nơi này là có thể cả đời không gặp lại người đàn ông này nữa, cô không muốn...
“ Ngọc Thư, em nhớ ra rồi?, Ngọc Thư đừng kích động, xin em nghe anh nói đã được không? “.
Lâm Bách Tuế không tin nỗi bọn họ chỉ vừa mới ngọt ngào mấy ngày mà cô đã nhớ ra tất cả rồi, Lâm Bách Tuế còn muốn một lần nữa khiến cô yêu anh, muốn một lần nữa có lại được tình yêu của cô, muốn cô mãi mãi bên cạnh anh.
Điều khiến người đàn ông sốc hơn là thứ kháng nguyên cô điều chế ra lại có thể giúp cô lấy lại trí nhớ, cô cứu anh nhưng lại vô tình tạo ra cơ hội để cô rời xa anh.
Tống Ngọc Thư bất ngờ bỏ chạy, cô vừa khóc vừa lẩm nhẩm gì đó trong miệng còn không ngừng can ngăn sự truy đuổi của Lâm Bách Tuế, căn phòng thí nghiệm này khắp nơi đều là bẫy, cô lại đang trong trạng thái hoảng loạn làm Lâm Bách Tuế sợ càng thêm sợ, thấy cô cúi đầu chạy một lúc một nối xa mình hơn còn không màng đến xung quanh Lâm Bách Tuế ra lệnh cho Pie bấm còi báo động chỉ trong vòng ba giây mọi cánh cửa khắp phòng thí nghiệm đều đóng kín, tiếng còi vang lên chói tai cũng đã điều động hơn hai trăm tên đàn em bao vây phòng thí nghiệm ở bên ngoài, tình hình bây giờ là nội bất xuất ngoại bất nhập.
Tống Ngọc Thư chạy ra đến thang máy thì lại phát hiện đã bị ngắt điện có nhấn thế nào thang máy cũng không mở ra, quay đầu thì thấy Lâm Bách Tuế đã đứng ngay đối diện mình, cô giật nảy mình nhảy sang một bên.
Điên cuồng lắc đầu, trừng mắt ngăn bước chân của người đàn ông
“ Lâm Bách Tuế, tha cho tôi,...tôi không muốn đi theo anh nữa,...buông tha cho tôi đi“.