Rạp chiếu phim gần nhất chỉ cách đó mười lăm phút đi bộ, sau khi Hề Sơn đặt vé xong, cũng sắp đến giờ chiếu phim rồi. Hai người lái xe đến đó, rồi lại phải tìm chỗ đậu xe, loay hoay một hồi, cuối cùng suýt chút nữa thì lỡ mất đoạn mở đầu.
Suất chiếu có hạn, Hề Sơn mua vé xem một bộ phim bom tấn giải trí thông thường, phim nước ngoài, có rất nhiều cảnh đấu súng.
Trì Niệm không ngờ suất chiếu tối muộn mà vẫn có nhiều người đến xem như vậy, hai người ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, lệch về bên trái, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim. Nhưng dù sao tâm trí Trì Niệm cũng không đặt ở trên màn ảnh, cậu cứ cách một lúc lại giả vờ uống nước để lén nhìn Hề Sơn - Hề Sơn tập trung xem phim hơn cậu, bắp rang bơ cũng chẳng ăn được mấy miếng.
Sau khi phim kết thúc, mọi người ùa ra ngoài, hai người không đi ngay, mà lặng lẽ ngồi im tại chỗ chờ đợi, gần như là những người cuối cùng rời khỏi phòng chiếu.
Trên đường đi ra ngoài, Trì Niệm nhìn vào phòng chiếu bên cạnh: "Ở đây không có suất chiếu nửa đêm à?"
"Ít người xem, xem suất chiếu nửa đêm thì càng ít hơn." Hề Sơn giải thích, "Trước đây tôi cũng chưa từng xem phim muộn như vậy, nhưng mà một số bộ phim bom tấn công chiếu lần đầu thường sẽ chiếu vào lúc 0 giờ."
"Tôi cứ tưởng..." Trì Niệm hơi ngại ngùng, "Ở đây sẽ yên tĩnh hơn một chút, dù sao cũng... là tôi có thành kiến rồi."
Hề Sơn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu - động tác này anh đã rất quen thuộc - nói: "Cũng không trách cậu được, những người chưa từng đến đây ít nhiều gì cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng dù sao đây cũng là một thành phố, thứ gì cần có đều có cả."
"Vậy sao."
"Nghe nói người miền Bắc các cậu không có đời sống về đêm phải không?"
"Tin đồn thôi." Trì Niệm nói, gãi đầu, "Nhưng nói thật, lâu lắm rồi tôi mới đi chơi về muộn như vậy..."
"Vậy ra cậu là Lọ Lem sao?"
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi ra ngoài, thang máy quá đông, họ đành đi thang bộ. Trung tâm thương mại vắng tanh, tiếng bước chân vang vọng khắp nơi, Hề Sơn đi về phía trước hai bước, đèn đột nhiên tắt dần từ sau ra trước.
Mở đèn pin điện thoại, Hề Sơn tiến lại gần Trì Niệm.
Bóng tối bất ngờ ập đến khiến Trì Niệm dừng lại, nhìn chằm chằm vào vùng sáng nhỏ do đèn pin điện thoại của Hề Sơn chiếu rọi, hai đôi giày của họ ẩn mình trong bóng tối. Trì Niệm chợt nảy ra ý định, nắm lấy vạt áo Hề Sơn - Hề Sơn đang đứng thấp hơn cậu một bậc thang, độ cao này vừa vặn, cũng không quá lộ liễu.
"Không nhìn thấy đường." Trì Niệm giải thích một cách gượng gạo.
Hề Sơn không trả lời.
Cậu tiến sát lại gần Hề Sơn hơn, khuỷu tay vô tình chạm vào làn da trần của anh, hơi lạnh, nhưng rất nhanh đã ấm lên, trở thành cùng một nhiệt độ.
Hề Sơn cùng cậu bước xuống, vài bậc thang ngắn ngủi như dài bằng nửa thế kỷ. Bước cuối cùng, Trì Niệm nhảy xuống, sau đó nhanh chóng buông tay Hề Sơn ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước là ánh sáng, còn phía sau ngày càng tối đen.
Hơi ấm của đối phương còn lưu lại trên người nhanh chóng tan biến, Trì Niệm bước vào làn gió đêm.
Trên đường lái xe về khách sạn, chỉ còn lại tiếng thở cố gắng tỏ ra bình tĩnh của hai người, trong xe, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình radio đêm khuya đang an ủi một người thất tình đau khổ.
Ánh đèn đường lướt qua, Trì Niệm suy nghĩ về hành động vừa rồi của mình, càng nghĩ càng thấy bất an.
Liệu Hề Sơn có hiểu lầm gì không?
Đối với Trì Niệm, tình cảm và sự thân mật của cậu căn bản không thể che giấu được, sau khi hạ quyết tâm, cậu cũng sẽ rất biết chừng mực, vấn đề là bây giờ ngay cả bản thân cậu cũng không thể phân biệt được tình cảm của mình dành cho Hề Sơn là gì.
Cuộc gặp gỡ của họ quá kịch tính, quá trùng hợp, nên Trì Niệm đã coi Hề Sơn như phao cứu sinh của mình. Hề Sơn là một người rất thu hút, nên cậu luôn muốn biết suy nghĩ của anh... Giả sử, Hề Sơn chỉ là một người bình thường, không đẹp trai cũng không giàu có, cho dù có cứu cậu ở sa mạc Gobi, liệu cậu có bám lấy anh hhư vậy không?
... Biết đâu được, trước đây cậu cũng không phải là người nhìn mặt mà bắt hình dong.
Câu hát "Muốn trốn chạy, lại muốn đến gần" có lẽ chính là lời miêu tả chính xác nhất cho tâm trạng hiện tại của cậu, một mặt tìm kiếm lối thoát, một mặt đối diện với câu hỏi "Sau này định đi đâu" của Hề Sơn, trong lòng lại thầm nhủ: Tôi đi đâu cũng được, miễn là đi cùng anh.
Nhưng nếu thực sự nói ra, chắc chắn Hề Sơn sẽ cho rằng cậu là kẻ biến thái, họ quen nhau chưa đầy bảy ngày.
Khó quá, Trì Niệm chán nản dựa đầu vào cửa kính xe.
Tối nay lại phải ở chung phòng, thực sự là...
Làm người thật khó.
Vừa nghĩ "làm người thật khó", vừa trở về phòng, sau khi tắm rửa đơn giản, vừa đặt lưng xuống giường, Trì Niệm đã ngủ thiếp đi trong vòng chưa đầy nửa phút. Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cậu không mơ thấy gì cả.
Giường ở nhà nghỉ ọp ẹp, chỉ cần ngồi xuống là nghe thấy tiếng lò xo kêu ken két, giường nằm trên tàu hỏa cứng ngắc, lại còn có mùi khó chịu, sau đó là xe hơi, không khí khô hanh và bệ cửa sổ đầy bụi bặm của nhà khách... Trước khi đến Đức Linh Cáp, Trì Niệm đã không nhớ nổi lần cuối cùng mình được ngủ trên một chiếc gối êm ái là khi nào.
Cậu thậm chí còn không biết Hề Sơn ngủ từ lúc nào, gần sáng, Trì Niệm mơ màng tỉnh giấc một lần, hình như có ai đó gọi cậu, nhưng cơ thể mệt mỏi rã rời, không thể cử động được, chỉ có thể ú ớ vài tiếng trong mơ.
Cậu lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.
Trì Niệm trở mình, với tay lấy điện thoại trên đầu giường, vừa nhìn thấy giờ, cậu lập tức tỉnh táo ngồi dậy. Cậu rút dây sạc ra, không thể tin được: cậu đã ngủ một mạch đến tận một giờ rưỡi chiều hôm sau.
Căn phòng tối om vì rèm cửa kéo kín, Trì Niệm nheo mắt lại.
Trên chiếc giường còn lại vẫn còn dấu vết của người nằm, nhưng Hề Sơn đã biến mất. Điện thoại và chìa khóa xe của anh cũng không thấy đâu, chỉ có chiếc vali đặt ở góc phòng, mấy chiếc áo thun được gấp vội vàng đặt trên cùng.
"Anh ấy đi đâu rồi?" Trì Niệm thầm nghĩ, mở WeChat ra.
Hề Sơn không để lại tin nhắn cho cậu.
Cậu xoa xoa mái tóc rối bù, xuống giường rửa mặt, mắt hơi sưng vì ngủ nhiều, Trì Niệm tiện tay dùng khăn lạnh chườm một lúc. Cậu đi chân trần ra lấy nước uống, bật đèn lên, nhìn thấy một mẩu giấy note dán bên cạnh bình nước.
Đây là lần đầu tiên Trì Niệm nhìn thấy chữ viết của Hề Sơn, không đẹp như cậu tưởng tượng, chữ viết của anh nguệch ngoạc, lộn xộn, nếu không nhìn kỹ thì thậm chí còn không thể hiểu được anh đang viết gì. Trì Niệm đứng im tại chỗ gần năm phút, vị bạc hà của kem đánh răng còn sót lại trong miệng khiến cậu cảm thấy ê buốt chân răng, cuối cùng cũng đọc hiểu được lời nhắn của Hề Sơn.
"Trong bình giữ nhiệt có nước nóng."
"Tỉnh dậy thì tự gọi đồ ăn ngoài."
"Đi ra ngoài có việc gấp, tối liên lạc sau."
"Nhất định phải ăn cơm!"
Ký tên: Anh Hề của cậu.
Trì Niệm cầm mẩu giấy note trên tay, vừa thấy buồn cười, vừa cảm thấy ấm áp. Cậu cẩn thận cất mẩu giấy note vào túi nhỏ bên trong balo, kéo khóa lại, coi như là bí mật của riêng mình.
Uống nước xong, gọi đồ ăn ngoài, Trì Niệm kéo rèm cửa cho ánh nắng chiếu vào, sau đó gọi nhân viên dọn phòng.
Cậu không biết Hề Sơn đã đặt phòng mấy ngày, liền ghi chú lại chi phí trên điện thoại, định bụng sau khi hai người chia tay sẽ chuyển khoản cho anh - tuy ngoài miệng cậu luôn tỏ ra là người được hưởng lợi, nhưng những khoản cần trả thì vẫn phải trả, Trì Niệm không muốn nợ ân tình của quá nhiều người.
Trì Niệm ngồi xổm trên ghế sofa cạnh cửa sổ, tư thế này khiến cậu cảm thấy thoải mái. Tia cực tím ở cao nguyên rất mạnh, Trì Niệm chỉ nhìn thôi đã thấy ngại ra ngoài, chẳng muốn đi dạo chút nào.
Sau một đêm sạc pin, cuối cùng điện thoại cũng đã đầy pin. Những chuyện cần đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt.
Ví dụ như trả lời tin nhắn.
Trì Niệm nhìn đống tin nhắn chưa đọc chất chồng gần nửa tháng, không biết nên trả lời tin nhắn nào trước, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định liên lạc với Đào Tư trước. Mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối không quá thân thiết, nhưng Đào Tư cũng không quá thân thiết với những người bạn khác, có chuyện gì tâm sự với cô ấy, Trì Niệm sẽ cảm thấy thoải mái hơn, không sợ cô ấy buôn chuyện lung tung.
Mấy dấu chấm hỏi vẫn còn đó, Trì Niệm suy nghĩ một chút, gõ chữ: "Chị dậy chưa?"
Đào Tư hình như đang cầm điện thoại, trả lời ngay lập tức.
Đào_không_giòn: ?
Đào_không_giòn: Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?
Đào_không_giòn: Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu chết ở xó xỉnh nào rồi hả? [phát điên]
Trì: Thanh Hải
Đào_không_giòn: ...
Gửi xong dấu ba chấm, Đào Tư liền gọi video call cho cậu qua WeChat - Trì Niệm đã đổi sim, bây giờ là số ảo, Đào Tư không biết, gọi trực tiếp qua WeChat còn tiện hơn.
"Alo?" Trì Niệm bắt máy, mặt sau điện thoại hơi nóng lên.
Đào Tư liền mắng xối xả vào mặt cậu.
"Một lời không nói liền biến mất, cậu tưởng cậu là người lớn chắc?""Thất tình thôi mà, có cần phải làm quá lên như vậy không?""Cậu có biết còn có người lo lắng cho cậu không?""Đã tốt nghiệp đại học rồi mà còn không biết tự chịu trách nhiệm cho bản thân..." Cô ấy vốn dĩ nói rất nhanh, mắng Trì Niệm một tràng như bắn súng liên thanh.
Đợi Đào Tư mắng chán, Trì Niệm mới nhỏ giọng nhận lỗi: "Em biết là em sai rồi... Lúc đó, em không nghĩ thông."
"Vậy bây giờ cậu đã nghĩ thông chưa?" Đào Tư vẫn chưa nguôi giận, "Bực chết đi được."
"Xin lỗi." Trì Niệm xin lỗi.
Đào Tư chắc là không ngờ cậu lại ngoan ngoãn chịu mắng như vậy, đành tạm tha cho cậu: "Haiz, thôi được rồi... Dù sao bây giờ cậu không sao là tốt rồi. À, có một người tên là Trác Bái An, gần như ngày nào cũng hỏi chị có tin tức gì của cậu không... Cô ấy là ai vậy? Sao lại biết liên lạc với chị?"
"Là bạn từ nhỏ của em, em có nhắc đến chị với cô ấy." Trì Niệm cũng không biết tại sao Trác Bái An lại tìm được Đào Tư, liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, "Lâu lắm rồi em không liên lạc với cô ấy... Chắc là nghe được từ người nhà em, hai nhà chúng em rất thân thiết."
Đào Tư: "Vậy cậu nhớ nhắn tin cho cô ấy nhé, cô bé đó rất lo lắng cho cậu."
Trì Niệm vâng dạ.
Lần cuối cùng Trì Niệm gặp Đào Tư là trước khi làm luận văn tốt nghiệp, đã lâu lắm rồi, cậu thậm chí còn không nhớ rõ lúc đó Đào Tư để tóc dài hay tóc ngắn, tóc nhuộm màu gì. Bình thường hai người vẫn hỏi han nhau, quan tâm lẫn nhau, nhưng khi im lặng một lúc, cậu lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng vẫn là Đào Tư phá vỡ sự im lặng.
Cô ấy hắng giọng, hỏi giống như Hề Sơn: "Vậy bây giờ cậu định làm gì? Về nhà sao?"
"Không về." Trong chuyện này, Trì Niệm cứng đầu đến mức chín con trâu cũng không kéo lại được, "Không phải vì sợ mất mặt... Bố em cho rằng đồng tính luyến ái là bệnh, lỡ như ông ấy đưa em đến chỗ Dương Vĩnh Tín để trị liệu bằng điện giật thì sao?"
"Cũng đúng, sau này cậu không thể không yêu đương được." Đào Tư đau đầu nói, "Vậy cô bạn kia có giúp được gì không?"
Trì Niệm: "Em không muốn làm phiền họ, lỡ như bố mẹ em biết được, họ cũng khó xử. Em có thể..."
Cậu định nói, đi cùng người bạn mới quen xem có thể đi được bao xa, nhưng lại nghẹn lời.
"... Thôi bỏ đi, em không biết."
Giọng điệu chán nản, buông xuôi của cậu khiến ngay cả bản thân Trì Niệm cũng cảm thấy chán ghét, nhưng Đào Tư ở đầu dây bên kia lại khẽ cười: "Nhìn cậu kìa, bỏ nhà ra đi mà chẳng có kế hoạch gì cả, cứ như người mất hồn vậy."
"Chị đừng cười em nữa." Trì Niệm lúng túng nói.
Đào Tư có lẽ đã ra ban công, giọng nói trở nên trong trẻo hơn: "Hay là thế này đi, dù sao cậu cũng là sinh viên tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, bây giờ chị đang mở một lớp dạy vẽ... Gần đây có hai giáo viên nghỉ việc, đang thiếu người, hay là, cậu đến đây giúp chị một tay? Vừa ở đây vừa suy nghĩ xem sau này sẽ làm gì, được không?"
"Ể?"
"Đến Trùng Khánh ấy." Đào Tư vui vẻ nói, "Làm việc cho chị, đảm bảo cuộc sống của cậu không phải lo nghĩ gì."