Bị tôi nắm cằm, mặt Bào Văn xấu hổ, không còn vẻ lạnh lùng ngang tàng với tôi như ngày thường, mà tràn ngập dịu dàng.
Tôi nhớ lại nụ hôn ban nãy, đó là nụ hôn đầu của tôi, không ngờ lại có thể tặng cho Bào Văn, đúng là như một giấc mộng.
Advertisement
"Chàng Hề, anh sao thế, đang giận em à?" Bào Văn thấy tôi ngơ ngẩn đột nhiên cất lời hỏi tôi.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, sau khi cởi trói xong thì kéo cô ấy dậy, rồi mới nói: "Đi thôi, anh sẽ không giận em, sau này đừng giở trò khôn vặt thế này nữa là được."
Advertisement
Cô ấy gật đầu, sau đó nói với tôi: "Chàng Hề, lúc đầu em còn tưởng anh sẽ không đến cứu em, không ngờ tình huống nguy hiểm vậy mà anh vẫn đến, cảm ơn anh nhiều lắm."
Tôi bình thản nói với cô ấy: "Chỉ cần có em, chỉ cần em cần anh thì anh sẽ không vắng mặt."
Trên mặt Bào Văn lộ vẻ ngượng ngùng hạnh phúc, sau đó chúng tôi rời khỏi xưởng dệt bỏ hoang, cô ấy đến sân bay lấy xe, còn tôi thì bắt xe đi về, tôi về rồi giấu kĩ mặt nạ sau đó đi làm.
Cả đêm nay, trong đầu tôi toàn là cảnh cưỡng hôn Bào Văn. Cảm giác triền miên đó khiến tôi nhung nhớ, mà mùi vị của Bào Văn trên người tôi mãi không tản đi hết.
Tôi nhận ra tôi không hận cô ấy đến vậy, nếu thực sự dùng thân phận Chàng Hề sống với cô ấy, tôi nghĩ tôi bằng lòng.
Đang nghĩ ngợi, Bào Văn đột nhiên nhắn wechat cho tôi: Chàng Hề, đang làm gì thế, em không ngủ được, mai em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Tôi sửng sốt, thầm nói cô ấy sẽ cho tôi niềm vui bất ngờ gì đây, với tôi mà nói, cũng chỉ có cho tôi một triệu mới có thể coi là niềm vui bất ngờ.
Tôi trả lời: Anh đang bận, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.
Có lẽ thấy tôi hơi lạnh nhạt, Bào Văn gửi biểu cảm bĩu môi cho tôi, sau đó hỏi tôi sao không hỏi cô ấy bất ngờ gì.
Tôi nói tôi không hỏi, cô ấy mới vội vàng nói với tôi. Cô ấy gửi biểu cảm kiêu ngạo, nói không đấy.
Tôi vốn định kiếm cớ nói tôi có việc bận không để ý cô ấy nữa, không ngờ cô ấy đột nhiên lại nói: Muốn biết trông anh thế nào quá, sao anh cứ đeo mặt nạ thế?
Tôi thót tim, cuối cùng vẫn đi đến bước này, xem ra Bào Văn thực sự muốn hẹn hò với tôi.
Đột nhiên tôi hơi sợ, cứ cảm thấy chúng tôi càng gần gũi thì tôi bại lộ càng nhanh.
Tôi lắc đầu lấy cái cớ trước đó nói với Trần Nhã ra nói lại lần nữa, tôi nói mặt tôi bị thương, dạo này luôn phải đeo mặt nạ.
Cô ấy có vẻ khó nhằn hơn Trần Nhã, thế mà cô ấy lại bảo tôi gửi một bức ảnh ngày trước cho cô ấy xem.
Tôi hơi đau đầu, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: Đợi đến lúc cho em xem, anh tự nhiên sẽ cho em thấy anh.
Dừng một lúc, tôi lại bổ sung một câu: Nếu anh xấu thì sao?
Cô ấy nói: Em chỉ muốn nhìn rõ xem trông anh thế nào thôi, không có ý gì khác, có xấu đến mấy thì trong mắt em anh cũng đẹp trai nhất. Nói thực, em luôn cảm thấy đàn ông rất xấu, rất buồn nôn, nhưng anh thì khác, dù anh có thế nào em cũng sẽ thấy anh đẹp.
Nói thực, lúc Bào Văn sến súa cũng có cảm giác ghê, tôi suýt thì cảm động.
Lúc ấy tôi rất muốn trả lời một câu, nếu tôi là đồ vô dụng trong nhà cô thì sao, cô còn thấy tôi đẹp không?