Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 546: Em tin anh sẽ đến



Nửa tiếng sau, tôi đến gần công viên, ở phía xa tôi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở đầu một con hẻm kín đáo, thấy tôi đến, người trong xe nhấn còi.

Chiếc xe này chính là chiếc xe Quách Xuân dùng để đón tôi hai lần.

Tôi đi tới, mở cửa lên xe, thấy cậu tôi cũng ở đó, hỏi: "Cậu, sao cậu cũng tới vậy?"

Cậu tôi nói: "Thằng mất nết, cháu nói xem? Vết thương của cháu vẫn chưa lành, cậu không đích thân hộ tống cháu, cậu dám yên tâm để cháu đi sao?"

Nghe vậy, trong lòng tôi rất cảm động, cười với cậu tôi nói: "Cảm ơn cậu đã quan tâm. Đúng rồi, tình hình bên đó thế nào rồi ạ?"

Cậu tôi nhìn về phía công viên cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi, đợi lát nữa, người của chúng ta sẽ có một bộ phận giả vờ thành một nhóm quay phim tiếp cận nhà kho đó, đánh lừa đám người bao vây nhà kho, còn một nhóm khác sẽ đóng chốt ở cổng công viên, ngăn không cho người khác ra vào, còn có một bộ phận sẽ xuất phát từ một hướng khác, đề phòng những kẻ bên ngoài nhà kho tấn công bất ngờ, cậu nghĩ, dưới sự phối hợp của ba nhóm, chiến trường diễn ra không quá năm phút là có thể giành được thắng lợi".
Advertisement


Tôi đương nhiên tin vào năng lực của cậu tôi, nhưng tôi lo là bên trong có người canh giữ, nếu như vậy thì người bên trong có thể sẽ gây bất lợi cho Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ.

Dường như biết tôi đang nghĩ gì, cậu tôi dửng dưng nói: "Đương nhiên, giải quyết xong những kẻ bên ngoài nhà kho cần một khoảng thời gian nhất định, nếu không đảm bảo chuẩn quãng thời gian này, thì Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ bên trong sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cần bạch mã hoàng tử là cháu mạo hiểm làm một việc rồi".

Tôi hỏi cậu là việc gì, ông ấy nói: "Nhà kho này hình như cũng không phải là bị bịt kín toàn bộ, nó có hai tầng, tầng hai có một cửa sổ, đến lúc đó đám Quách Xuân sẽ dụ những kẻ đang canh ở đó ra ngoài, rồi hai cậu cháu mình sẽ trèo vào từ cửa sổ tầng hai, chúng ta một người dụ địch một người gϊếŧ địch, còn lo không cứu được hai người họ ra sao?"

Tôi gật đầu nói: "Vâng, vậy cứ làm theo lời cậu nói, chỉ có điều chuyện này rất nguy hiểm, cậu, cậu......không sao chứ?"
Advertisement




"Nhóc con, lúc cậu cháu vác súng bố cháu còn chưa quen mẹ cháu kìa!". Cậu tôi không khách khí trừng mắt nhìn tôi nói: "Cháu cẩn thận chút, đừng ngáng chân cậu là được".

Quách Xuân cũng nói thay cho ông ấy: "Nhĩ Hải, cậu yên tâm, năng lực của ông chủ cao hơn tất cả đám thuộc hạ chúng tôi, không tin lát nữa cậu tự mình xem nhé".

Nghe Quách Xuân nói vậy, cậu tôi thoải mái đá lông nheo, liếc tôi một cái, bộ dạng như đang nói với tôi: "Nghe thấy gì chưa?"

Tôi quả thực dở khóc dở cười, may là đã quen với tính cách thích làm nũng ra vẻ đáng yêu đằng sau khuôn mặt nghiêm túc kia của ông ấy rồi, nhìn thời gian tôi hỏi ông ấy khi nào thì bắt đầu hành động? Ông ấy nói đương nhiên là thuận theo tâm tình của tôi rồi, càng nhanh càng tốt.

Thế là, một màn kế hoạch cứu người đã bắt đầu như vậy.

Tôi và cậu tôi đi vào công viên, chúng tôi lặng lẽ không phát ra tiếng động men theo con đường đầy bụi rậm đến gần nhà kho, rồi nấp vào trong bụi cỏ, tôi điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng che dấu bản thân, đồng thời quan sát tỉ mỉ nhà kho và tình hình xung quanh đó. Nhà kho này nhìn qua thì không có vẻ gì bất thường, nhưng mỗi góc xung quanh dường như đều có người, đương nhiên nếu không quan sát tỉ mỉ, rất nhiều người sẽ cho rằng những người này là những "người dân gần đây" đến công viên đi bộ mà thôi, bởi vì bọn họ nhìn trông rất bình thường: có người đang tập thể dục, có người đang ăn cơm dã ngoại, có người đang chơi mạt chược, còn có người ở đó đọc sách.

Nói tóm lại, khả năng đánh lừa của đám người này cũng rất giỏi, tất nhiên chỉ là đối với những người bình thường thôi, dù sao nhà kho trong công viên cũng nằm ở nơi rất khuất, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy quả thực cũng rất kỳ lạ, chỉ là những người bình thường sẽ không để ý những chuyện này mà thôi. Nếu như không biết hai người Tống Giai Âm bị nhốt trong nhà kho này của công viên thì chúng tôi căn bản cũng sẽ không để ý đến những người này.
Nhanh chóng, nhóm thuộc hạ đầu tiên của cậu tôi đóng giả làm một nhóm quay phim, gióng trống khua chiêng quay phim chụp hình ở đó, không lâu sau, đám người này và những kẻ trông coi nhà kho đột nhiên xảy ra xung đột, sau đó người ngồi dưới cửa sổ lập tức chạy đến hỗ trợ "đồng đội" của mình, tôi và cậu tôi nhảy từ trong bụi cỏ ra, trèo lên một cái cây lớn bên cạnh nhà kho lên cửa sổ phía sau trên tầng hai, trèo vào trong qua cửa sổ, đập vào tai là giọng mấy tên đàn ông đang đánh poker hăng say.

Tôi và cậu tôi lặng lẽ đi về phía cầu thang, ngó đầu nhìn xuống dưới. Khi tôi tìm thấy Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, một sự tức giận trào dâng trong lòng tôi.

Hai người họ mỗi người đều bị trói vào một trụ đá, quân phục của hai người đầy vết máu, cũng bị xé rách nghiêm trọng, Tống Giai Âm đang nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, hốc mắt hõm sâu, cả người trông có vẻ đã bị rơi vào trạng thái đói khát và mất nước nghiêm trọng, về phía Tô Quảng Hạ, thể chất của anh ấy vô cùng dũng mãnh, cho nên trông tình hình vẫn còn khỏe mạnh hơn Tống Giai Âm một chút, nhưng một bên chân của anh ấy gần như toàn là máu, còn có một lỗ thủng, có lẽ là đã trúng đạn, hơn nữa đã mấy ngày rồi, viên đạn vẫn chưa được lấy ra, mặc dù anh ấy đại nạn không chết, nhưng bên chân này nói không chừng sẽ bị tàn phế mất.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của hai người như vậy, tôi suýt nữa là đã quên bọn họ đều là những người đã từng rực rỡ chói lọi thế nào, tôi nắm chặt nắm đấm, nhìn dây thuốc nổ bị trói trên người bọn họ, mà trong nhà kho ước chừng có khoảng 15 người, xem ra bọn chúng không những bày thiên la địa võng bên ngoài, mà ngay cả bên trong cũng bố trí cẩn thận chặt chẽ.

Tôi nhanh chóng tìm kiếm, phát hiện bên tay trái của một tên đang chơi poker có đặt một dụng cụ điều khiển, còn một cái khác thì ở trong tay một tên đối diện với hắn, tức là chỉ cần tôi gây ra một chút động tĩnh bọn chúng sẽ lập tức cầm dụng cụ điều khiển lên, một khi chúng giữ được dụng cụ điều khiển thì tính mạng của Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ sẽ rơi vào tay đối phương, hơn nữa, dù cho không có bom nhưng đối phương người đông, rất có khả năng khi chúng tôi và đối phương chiến đấu, có kẻ sẽ giật ra để khống chế Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, cho nên kế hoạch trước đó của chúng tôi không thể thực hiện được.
Tôi liếc nhìn với cậu tôi, ra hiệu cho ông ấy kế hoạch thay đổi, đương nhiên ông ấy cũng có thể nhìn ra được vấn đề, nên vẫn luôn ở đó chưa hành động, tôi có chút sốt ruột, không biết nên làm thế nào mới được, nhìn Tống Giai Âm yếu ớt, tôi cảm thấy mình không thể bình tĩnh được nữa, mà lúc này Tống Giai Âm dường như cảm nhận được sự tồn tại của tôi, đột nhiên mở mắt nhìn về phía tôi đang đứng.

Do đám người kia đều đang ngồi quay lưng lại với Tống Giai Âm, hơn nữa còn đang chơi rất tập trung, cho nên không biết đến sự bất thường của Tống Giai Âm, còn tôi cũng không có ý định tránh né, ở trong khe hở chật hẹp đó, ngây ngốc nhìn cô ấy.

Tống Giai Âm đột nhiên cười, nhìn đôi môi khô nứt đến chảy máy của cô ấy, tôi đột nhiên muốn khóc. Tôi nghĩ, tôi nhất định phải nhanh chóng cứu cô ấy ra, bởi vì tôi không nỡ nhìn đôi môi khô nứt nẻ của cô ấy thêm một giây nào nữa.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh hỗn tạp, trong đám người đang chơi poker, có một tên mất bình tĩnh nói: "Bên ngoài có phải đã xảy ra chuyện không?"

Bọn chúng đều nhìn ra bên ngoài, có người từ từ mở cửa, sau đó ngạc nhiên nói: "Ô, hóa ra có một đám người đang quay phim, he he, đoán xem tôi đang nhìn thấy ai? Là đại mỹ nhân Tô Nhược Thủy!"

Tô Quảng Hạ vừa nghe vậy lập tức mở mắt, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt như muốn rực cháy, đồng thời cũng có sự tuyệt vọng.

Tôi giật mình nhìn cậu tôi, dùng ánh mắt để hỏi ông ấy là chuyện thế nào, ông ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt cứ an tâm chớ nóng vội, sau đó, dường như tất cả bọn đàn ông đều chạy đến bên cửa, có người còn kích động nói Tô Nhược Thủy thật xinh đẹp tươi ngon, còn nói hai người phụ nữ bên cạnh Tô Nhược Thủy cũng rất xinh đẹp, ăn mặc vô cùng nóng bỏng, mấy tên đàn ông này vừa nhìn đã thấy không phải những kẻ đàng hoàng gì, cả ngày ở đây nhìn Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, đối diện với một đại mỹ nhân như Tống Giai Âm nhưng lại e ngại thân phận của cô ấy, không dám ức hϊếp cô ấy, đoán chừng sắp bị nghẹn chết rồi, cho nên vừa nhìn thấy mỹ nhân bên ngoài thì như phát điên lên.
Tôi giơ ngón tay cái ra với cậu tôi, không ngờ ông ấy lại dùng mỹ nhân kế để thu hút sự chú ý của đám người này, tôi nghĩ ông ấy chắc chắn là đã lường trước được sẽ có tình huống thế này xuất hiện, cho nên mới có sự chuẩn bị trước như vậy.

Tôi cũng không lãng phí thời gian nữa, nhân cơ hội lúc đám người không có ở trên bàn, tháo giày, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới lầu, rồi lăn dưới đất một vòng, trốn ở dưới gầm cầu thang, bởi vì bên ngoài âm thanh rất lớn nên đối phương không nghe thấy âm thanh lúc tôi rơi xuống đất, vẫn hào hứng bàn luận gì đó.

Tôi nhanh chóng chạy đến trước mặt bàn, đoạt lấy thiết bị điều khiển, rồi lại quay người giấu xuống dưới cầu thang, đề phòng lát nữa lúc đánh nhau không cẩn thận mà chạm vào chúng. Làm xong những việc này, tôi đến bên cạnh Tống Giai Âm, lúc này Tô Quảng Hạ cũng đã thấy tôi, tôi gật đầu với anh ấy, rút ra con dao nhỏ, Tống Giai Âm nói một chữ "vàng", tôi biết ý của cô ấy là bảo tôi cắt sợi dây màu vàng trên quả bom, tôi không chút do dự dùng dao cắt đứt, rồi giúp cô ấy cởi trói, sau đó làm tương tự giải vây cho Tô Quảng Hạ.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị dìu họ lên lầu thì một người đột nhiên quay mặt lại, lúc nhìn thấy tôi, hắn sững sờ, sau đó quát: "Mày là ai?"

Lời nói của hắn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, những kẻ đó lần lượt quay người lại, sau đó rút súng ra chĩa vào tôi, cậu tôi ở bên trên bắn liền mấy phát, tôi che chắn cho Tống Giai Âm, cũng rút súng ra bắn vào đám người đó, khả năng bắn súng của tôi và cậu tôi đều rất chuẩn, có thể nói nổ súng là đoạt mạng.

Lúc này bên ngoài đã náo loạn lên, tôi biết, hai bên đã chính thức khai chiến rồi.

Sau khi để Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ nấp dưới gậm cầu thang, tôi nhanh chóng tìm một vật che chắn ở gần đó, rồi bắt đầu đấu với chúng, hình như đám người ở đây cũng không phải là những cao thủ rất lợi hại, cho nên nhanh chóng bị tôi và cậu tôi xử lý sạch sẽ, nhìn một đống thi thể nằm dưới đất, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đến trước mặt Tống Giai Âm, nhìn gương mặt tiều tụy của cô ấy, đau lòng ôm chặt cô ấy nói: "Giai Âm, anh xin lỗi vì đã đến muộn. Nhưng không sao rồi, đã không sao rồi".
Tống Giai Âm đưa tay lên ôm lấy tôi nói: "Từ lúc em bị người ta bắt đi, em biết anh nhất định sẽ tới cứu em, cuối cùng anh cũng đã đến, em không mất công đợi rồi".

Tôi gật đầu nói: "Anh biết em đang đợi anh, cho nên anh nhất định không để em mất công chờ".

Nói xong, tôi nhìn Tô Quảng Hạ, hỏi: "Anh Tô, anh thế nào rồi? Vết thương trên chân anh vẫn ổn chứ?"

Tô Quảng Hạ hiếm lắm mới lộ ra dáng vẻ có chút ủ rũ mất tinh thần, nhíu mày nói: "Không được chữa trị lâu như vậy, e là đã không còn hi vọng gì nữa".

Tôi lập tức trấn an anh ấy nói: "Anh Tô, không đâu, anh đừng quên ông Nhĩ rất lợi hại, em sẽ mời ông đến cứu anh".

Nói đến sau khi ông Nhĩ xảy ra chuyện, tôi cũng chưa liên lạc với ông, bởi vì tôi biết người bên trên lúc này chắc chắn đang canh chừng ông ấy, nếu như tôi gặp ông thì không khác gì tự chui đầu vào rọ, hơn nữa tôi cũng không muốn mang lại phiền phức thêm cho ông nữa, nhưng tình hình bây giờ nguy cấp, tôi có thể liên lạc với ông rồi.
Tô Quảng Hạ nhìn tôi cười nói: "Người anh em, không cần lo cho tôi, bên chân này của tôi có bị tàn phế tôi cũng sẽ vĩnh viễn không bị đánh bại!"



Nhìn vẻ mặt tự tin của Tô Quảng Hạ, trong lòng tôi cảm thấy được an ủi, điều tôi sợ nhất là anh ấy sẽ vì chân bị phế mà mất tinh thần, cũng may, anh ấy vẫn rất kiên cường.





Tôi bế Tống Giai Âm lên, cô ấy dịu dàng ngả đầu vào trong lòng tôi, tôi nhẹ nhàng nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta đi thôi, Giai Âm, anh đưa em ra xe, nhưng có thể anh không đi cùng em được".





Tôi không thể biến mất quá lâu, nếu không Bào Văn nhất định sẽ nghi ngờ tôi.





Tống Giai Âm gật đầu nói: "Anh có thể đích thân đến đây cứu em đã là đủ rồi".









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv