Bào Văn nói rằng kẻ vô dụng không có khả năng cứu người, bảo tôi đi chết đi.
Câu nói của cô ấy giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim tôi khiến tôi đau đớn như mất đi linh hồn.
Advertisement
Làm thế nào cô ấy có thể nói như vậy với tôi? Ngay cả khi cô ấy coi thường tôi và ghét tôi đi nữa, tôi vì “cứu cô ấy” nên mới bị thương, trong lòng cô ấy không có một chút cảm động nào hay sao?
Thật cay đắng cho tôi, nỗi đau còn mạnh hơn vết dao đâm vào da thịt tôi lúc này.
Advertisement
Cuối cùng, Bào Văn đá vào tôi một lần nữa. Thấy tôi có thể di chuyển, cô ấy đi thẳng vào phòng.
Tôi hơi thất vọng, và tôi vẫn nằm bất động trên mặt đất.
Nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Bào Văn chắc chắn đang tức giận, cô ấy vừa nhận được một 'bài học' từ người đeo mặt nạ trước đó, cô ấy bị từ chối nên vô cùng tức giận và đã trút hết sự giận dữ đó lên người tôi.
Dù tôi đã tức giận, nhưng giờ tôi cảm thấy tốt hơn một chút, và ít nhất tôi đã để cô ấy hoàn toàn tin rằng anh chàng hề đó và tôi không phải là một.
Vì vậy, tôi đã cố hết sức bò lên, tôi bịt vết thương trước ngực rồi rời khỏi nhà.
Tôi đã không đến thẳng bệnh viện, mà đi đến một con hẻm khá lớn và gửi tin nhắn cho Hoàng Tam.
Tôi nói: Ông chủ Hoàng Tam, ông ở đâu, cứu tôi với, tôi sẽ chết mất.
Tôi đã nhờ Hoàng Tam giúp đỡ, đương nhiên không phải tôi thực sựcần sự giúp đỡ, cũng không phải muốn hỏi dò về tình hình của hắn ta. Tôi chỉ muốn tiếp tục vở kịch. Phải diễn thật hơn, để hắn ta không nghi ngờ tôi.
Hoàng Tam thực sự thức dậy, và chẳng mấy chốc hắn ta trả lời tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nói rằng tôi vừa tỉnh dậy và bị đâm bằng dao. Tôi có thể sắp chết. Tôi rất sợ. Tôi đang ở trong con hẻm của đường An Khang.
Hoàng Tam bảo tôi đừng hoảng sợ, nói rằng hắn sẽ đến sớm. Tôi biết rằng hắn ta sẽ đến gặp tôi ngay, tuy không thực sự lo lắng cho tôi nhưng đến để muốn xem mọi chuyện rốt cuộc ra sao.
Nửa tiếng sau, Hoàng Tam đến. Hắn ta rõ ràng là sợ. Hắn không đến một mình, mà đem mang theo hai đàn em của mình.
Thấy tôi nằm đó và trông như người sắp chết, Hoàng Tam thực sự không có bất kỳ nghi ngờ nào, hắn ta đưa tay vỗ vai tôi, rồi để mọi người giúp tôi lên xe.
Hắn ta đưa tôi đến một phòng khám nhỏ gần đó để băng bó. Lúc đó, mọi người đang ngủ. Đàn em của hắn ta đập cửa và nhờ ai đó ra lệnh. Tôi nghĩ những người này thực sự hống hách, giốngnhư những tên côn đồ trên tivi. Có vẻ như họ bị thương cũng không thích đến bệnh viện chính quy. Tôi nghĩ rằng Hoàng Tam sợ việc đã bị làm ầm ĩ, Bào Văn có thể đã báo cảnh sát nên không trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện.
Sau khi để tôi băng bó xong, Hoàng Tam đã hỏi tôi rằng ai đã làm tấn công tôi và khiến hắn ta bị thương.
Vì vậy, tôi đã kể cho hắn nghe câu chuyện đã được chỉnh sửa, và tôi đã nói rằng tôi đã giúp Hoàng Tam canh gác, và đột nhiên có ai đó xông vào. Người đàn ông này rất mạnh mẽ và đeo mặt nạ chú hề. Tôi không biết anh ta là ai. Anh ta hạ gục tôi ngay khi anh ta xuất hiện. Tôi thậm chí còn không có cơ hội chống cự, và tôi đã cố hét lên trước khi ngất đi. Tôi dùng toàn bộ sức lực sức lực để hét lên, hy vọng rằng Hoàng Tam có thể nghe thấy nó. Cuối cùng, tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị đâm vào người và di chuyển đến con hẻm. Tôi rất sợ nên đã nhờ Hoàng Tam giúp đỡ, vì tôi không thể nghĩ được bất cứ ai khác có thể giúp tôi.