Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 513: Ông trời giúp chúng ta



Có một người con gái như tranh vẽ đang ở phương xa chờ tôi, cho nên tôi nhất định sẽ cố hết sức chạy về phía trước, một giây cũng không ngừng, bất luận là ai ngăn cản tôi, tôi cũng không dừng lại.

Tôi gửi một tin nhắn cho Tống Giai Âm nói tôi cũng nhớ cô ấy, hỏi cô ấy thế nào rồi? Cô ấy nói cô ấy vẫn rất ổn, sau đó nói chúc mừng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, còn nói có phần thưởng cho tôi, tôi rất tò mò là cái gì, nhưng vừa định hỏi thì thang máy mở ra, vậy là tôi ra khỏi thang máy, vừa ra khỏi Nhân Gian Phú Quý Hoa, Tô Quảng Hạ đã ngồi trên xe huýt sáo gọi tôi, tôi lên xe, điện thoại lúc này vang lên, tôi mở ra xem, hóa ra là Tống Giai Âm gửi tin nhắn đến cho tôi, cô ấy viết: "Không tò mò phần thưởng em giành cho anh là gì sao?"

Tôi nghĩ cô ấy lúc này chắc đang nhíu mày, có chút bất mãn nên trả lời: "Anh không quan tâm nó là gì, anh chỉ cần biết, chỉ cần là thứ em tặng anh đều thích, phần thưởng không quan trọng, điều quan trọng là em đã cổ vũ anh, đương nhiên nếu như em có thể tặng anh một nụ hôn thì chắc chắn anh sẽ rất vui".

Gửi tin nhắn xong, tôi tự cười ngẩn ngơ. Tôi nghĩ Tống Giai Âm ở bên đầu dây bên kia có lẽ đang thầm chửi tôi, ánh mắt đầy tình cảm nồng nàn, nghĩ đến dáng vẻ đó của cô ấy, trái tim tôi lại nhảy nhót như con nai con, hận nỗi không thể lập tức chạy đến bên cô ấy, hôn lên gương mặt cô ấy, hôn lên đôi môi mê người của cô ấy.

Tô Quảng hạ vừa lái xe vừa liếc nhìn điện thoại, hỏi: "Không phải cậu dùng điện thoại tôi cho cậu để tán tỉnh với Tống đại tiểu thư đó chứ?"

Cái từ tán tỉnh này được nói ra từ miệng của Tô Quảng Hạ đúng thật là có chút gì đó kỳ kỳ, tôi cười ha ha, nói: "Đúng thế, sao vậy? Anh Tô còn muốn quản cả chuyện này nữa à?"

Tô Quảng Hạ cứng họng nói: "Cậu không biết bên trên sẽ theo dõi điện thoại của chúng ta sao?"
Advertisement


Tôi cười nói: "Em biết chứ, nhưng như vậy thì sao? Cùng lắm là có thêm người biết đến tình cảm sâu đậm của em và Giai Âm mà thôi, về việc chuyện này đem lại tổn hại trầm trọng thế nào cho đối phương thì không liên quan đến em".

Nghe tôi nói vậy, Tô Quảng Hạ chỉ đành lắc đầu, nói: "Tôi muốn đại diện cho bộ phận FA rộng lớn cắn chết cậu".

Hiếm khi được nghe Tô Quảng Hạ nói nhiều như vậy, tôi ôm bụng cười, hỏi anh ấy thích người phụ nữ như thế nào? Anh ấy lắc đầu nói không biết, tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết người phụ nữ thế nào sẽ phù hợp với anh ấy, vừa nghĩ đến một người phụ nữ giống như con chim nhỏ nép vào người đứng bên cạnh anh ấy, tôi liền cảm thấy vô cùng không quen, nghĩ rồi nói: "Hay là anh Tô, anh thử suy nghĩ đến đàn ông xem".

"Mẹ kiếp!", Tô Quảng Hạ mắng một câu, giơ tay ra muốn đánh tôi.
Advertisement




Tôi vội vàng xin tha mạng, nói tôi vẫn đang có vết thương, xin anh ấy hạ thủ lưu tình.

......

Suốt chặng đường đi chém gió đủ thứ, cũng không thấy vô vị, đến lúc hơn hai giờ sáng, chúng tôi cuối cùng cũng đã về doanh trại. Tô Quảng Hạ bảo tôi nghỉ ngơi trước, anh ấy đến văn phòng. Tôi cẩn thận nhẹ nhàng trở về ký túc xá, lấy chìa khóa ra mở cửa, vốn muốn cẩn thận chút để không đánh thức bạn cùng phòng, ai ngờ đúng lúc tôi vừa mở cửa thì điện trong phòng đột nhiên sáng bừng lên, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi, đồng thời bên tai vang lên âm thanh lốp bốp, pháo giấy màu mè bay múa, bạn cùng phòng xông tới cửa, tất cả cùng đồng thanh cười nói: "Chú năm, chào mừng trở về".

Nhìn bọn họ ai cũng vui vẻ, trong lòng tôi ấm áp, nói: "Mấy vị đại ca đang làm gì vậy, tôi còn tưởng mình đang vào hội trường đám cưới nữa".

Báo Săn bực mình nói: "Đồ không có lương tâm, chúng tôi để chào mừng anh về đội, đã chuẩn bị rất lâu đó".

Tôi cười ha ha nói: "Báo Săn, tôi đùa thôi, tôi rất vui, cảm hơn các anh, để các anh lo lắng rồi".

Báo Săn cười nói thế còn được, Lỗ Trí Thâm xoa xoa tay thúc giục nói: "Vui thì mau vào đi, nồi lẩu này dùng xương để ninh ra đó, bên trong còn có cả xương bò, thơm đến mức nước miếng của tôi sắp chảy xuống đất rồi, thật là, nước miếng sắp chảy thành sông rồi".

Anh ấy nói xong, Báo Săn và Trương Phi đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ, Báo Săn nói: "Mẹ nó, anh có còn để cho người khác ăn nữa hay không".

Lỗ Trí Thâm cười he he nói: "Nếu các anh đúng là có thể vì hai câu nói này mà không ăn nữa thì tôi càng vui, tôi và người anh em Nhĩ Hải nhất định sẽ ăn hết sạch chỗ này".
Chúng tôi cùng cười vang đi vào trong phòng, đám Báo Săn kéo ghế đến bên bàn cho tôi ngồi, Báo Săn cười nói bọn họ nghĩ chắc lúc tôi về sẽ đói, nên đã tính toán mở một bữa tiệc nhỏ trong phòng ký túc xá, còn chỉ vào chỗ thịt trong đĩa nói với tôi có thịt gà rừng, thịt thỏ rừng, còn có thịt cừu, thịt bò và thịt lợn, đảm bảo tôi ăn rồi sẽ ghiền.

Lúc Báo Săn nói, Lỗ Trí Thâm đã không nhịn được mà gắp một miếng thịt lên, Báo Săn giơ đũa ra chặn lại, Lỗ Trí Thâm né rất nhanh, vội vàng cho miếng thịt vào trong miệng, đắc ý nhún nhảy, trông vô cùng tấu hài, khiến mọi người không nhịn nổi cười. Nhìn bọn họ, tôi thật sự cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi ở cùng với mấy người Thẩm Nặc Ngôn, mặc dù thời gian chúng tôi ở cùng nhau rất ngắn, nhưng tôi thật sự cảm thấy mình với bọn họ giống như những anh em trong nhà, cảm giác này khiến tôi cảm thấy bớt cô đơn hơn khi ở trong doanh trại.
Lúc này Báo Săn giục tôi ăn đi, tôi gật đầu, vừa gắp miếng thịt vừa hỏi: "Nhưng bây giờ không phải đang là giờ giới nghiêm sao? Hơn nữa chúng ta còn ồn ào như vậy, không sợ ảnh hưởng đến phòng bên cạnh sao?"

"Không cần lo, phòng bên cạnh ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, phòng bên cạnh của bên cạnh cũng vậy, về việc giờ giới nghiêm thì trong mắt chúng tôi muốn tuân thủ thì tuân thủ, không muốn tuân thủ thì... he he, thì thỉnh thoảng cũng có thể coi như không có mà".

Như vậy tôi mới yên tâm cùng bọn họ vui vẻ ăn uống, đến khi chúng tôi no say rồi mọi người mới nằm lên giường nói chuyện, nói đơn giản đều là những chuyện quê nhà nhỏ nhặt, nhưng bởi vì mọi người từ nam chí bắc, phong tục mỗi nơi lại khác nhau, nên chuyện của ai nghe cũng rất thú vị.

Dần dần mọi người đều chìm vào giấc ngủ, tôi lại không ngủ được, đi vào nhà vệ sinh, lấy ra chiếc điện thoại lúc trước mua, gửi tin nhắn cho Lục Hiểu Phong, nói với ông ấy tôi đã bình an trở về doanh trại rồi, sau đó nói với ông ấy những chuyện tôi nói với Thẩm Nặc Ngôn và Tô Quảng Hạ, nghe nói tôi muốn chia mấy chi nhánh và Nhân Gian Phú Quý Hoa, Lục Hiểu Phong lại rất sảng khoái, trực tiếp trả lời một tin OK.
Tôi tắt điện thoại rồi giấu đi, châm điếu thuốc lên hút, suy nghĩ Tống Giai Âm không phải nói sẽ có phần thưởng cho tôi sao? Bây giờ tôi thật sự có chút tò mò rồi, phần thưởng của cô ấy là cái gì đây. Tôi thậm chí còn nghĩ cô ấy liệu có giống như lúc ở hồ Tây, tỏ tình với tôi trước mặt mọi người không? Mặc dù biết không có khả năng này nhưng nghĩ đến thôi cũng vẫn thấy rất vui.

Tôi ngủ thϊếp đi trong miên man suy nghĩ, sáng sớm ngày hôm sau, tôi dậy tập luyện cùng mọi người, quãng thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ, mặc dù tôi có tập luyện nhưng ít nhiều cũng có phần lười biếng, giờ đã về rồi thì đương nhiên phải tập luyện bù lại những phần đã bị trì trệ.

Sau khi kết thúc tập luyện, Tô Quảng Hạ gọi tôi đến văn phòng, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc vé máy bay, nói: "Tặng cậu, phần thưởng cho lần này đó".
Tôi tò mò hỏi: "Đây là gì thế?"

Nói rồi tôi nhìn chiếc vé phát hiện ra là vé đến thủ đô, trong lòng tôi nhảy cẫng lên, hơi không hiểu nhìn anh ấy, hỏi: "Phần thưởng? Đi thủ đô sao? Anh Tô, đây là anh cho em đến thủ đô nghỉ phép hay là bảo em tới đó thực hiện nhiệm vụ?"

Nhìn chiếc vé máy bay, trái tim tôi thật sự đã đập loạn lên rồi, vừa nghĩ đến có thể đến thủ đô là tôi lại nóng lòng không chờ được nữa, tôi muốn gặp Tống Giai Âm, muốn gặp ông Nhĩ, cũng muốn đi thăm mẹ tôi.

Tô Quảng Hạ có chút áy náy nói: "Vốn dĩ là chuẩn bị cho cậu nghỉ phép, nhưng không ngờ bên trên lại vội vàng giao cho cậu một nhiệm vụ nữa, bảo cậu đến thủ đô làm nội ứng. Mặc dù rất xin lỗi nhưng tôi nghĩ cậu có lẽ không buồn, mà ngược lại còn rất vui cũng nên".

Tôi không nhịn được mà bật cười, nói: "Anh Tô, anh đổi nghề rồi à, bắt đầu làm con giun trong bụng em rồi à? Nói đi, nhiệm vụ lần này là gì thế ạ? Lính đặc chủng như em sao động một tý là lại bắt đi làm nằm vùng thế?"
Tô Quảng Hạ nói: "Nhiệm vụ của lính đặc chủng rất đa dạng, không nhất thiết là phải ra nước ngoài duy trì hòa bình, hay là truy nã bọn buôn bán thuốc phiện mới có thể bảo đảm được an ninh quốc gia, thể hiện được giá trị tồn tại của bản thân, bất luận là làm gì, bất luận là nhiệm vụ lớn hay nhiệm vụ nhỏ, chỉ cần cậu có thể tận tâm tận lực hoàn thành nó, chỉ cần nhiệm vụ này có thể giúp được dân chúng, thì đều đáng để chúng ta đi làm".

Tôi vội nói: "Đúng đúng đúng, Tô đại thánh nhân nói đúng, thằng em này xin ghi nhớ trong lòng".

Tô Quảng Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Được rồi, đừng đùa giỡn nữa, nhiệm vụ lần này không đơn giản, cậu phải hết sức cẩn thận".

Tôi gật đầu, thu lại vẻ mặt cười đùa, anh ấy cũng nghiêm mặt nói: "Nhĩ Hải, nghe lệnh".
Tôi lập tức trở về trạng thái quân nhân, thi hành quân lễ nói: "Đội trưởng Tô, mời nói".

Tô Quảng Hạ thản nhiên nói: "Bên trên giao nhiệm vụ cho cậu, bảo cậu vào làm nằm vùng tại một bằng nhóm buôn bán ma túy, tìm ra kẻ đầu sỏ đứng sau bọn chúng, cậu có tự tin không?"

Tôi nói: "Báo cáo đội trưởng, tôi tự tin!"

Tô Quảng Hạ đưa vé máy bay cho tôi, tôi nhận lấy chiếc vé bằng hai tay, anh ấy nói: "Nhiệm vụ lần này, cậu không cần giấu đám người Tống Vân Hải, còn tại sao tôi lại nói như vậy thì cậu đi gặp Tống Giai Âm, cô ấy rõ chuyện này hơn tôi, cũng có thể cho cậu một lời giải thích hợp lý".

Tôi nghĩ đến "phần thưởng" mà Tống Giai Âm đã nói, trong long tôi chấn động, lẽ nào đây là phần thưởng mà cô ấy nói sao? Lần này được cử đến làm nằm vùng tại thủ đô, rốt cuộc có "công lao" của cô ấy trong đó hay không?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy trái tim tôi như bay ra ngoài rồi.

Tô Quảng Hạ nói: "Được rồi, cậu về thu dọn đồ đạc đi, sẽ có xe đưa cậu ra sân bay, người anh em, đến đó thì phải chăm sóc tốt cho mình nhé, còn nữa, đừng quên cậu vẫn đang bị thương, đừng tập luyện cố quá".

Tôi cười nói: "Anh Tô yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, anh cũng bảo trọng nhé".





Nói xong tôi rời khỏi văn phòng, trở về ký túc xá, lúc này đám Báo Săn đã đi tập luyện rồi, không biết bọn họ đã biết tôi lại có nhiệm vụ mới hay chưa?





Tôi thu dọn hành lý đơn giản rồi rời đi, vừa ra đến bên ngoài, tôi không nhìn thấy đám Báo Săn mà lại gặp một người đã từng rất thân thiết và cũng hận tôi thấu xương: Dương Nhất Phàm. Dương Nhất Phàm vừa nhìn thấy tôi liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất, vẻ mặt căm ghét bỏ đi, tôi nhìn bóng lưng của anh ấy, thở dài một hơi, thầm nghĩ không biết Trương Nhất Sơn thế nào rồi.


Rời khỏi doanh trại, tôi lên xe, được đưa tới sân bay, sau đó ngồi máy bay đến thủ đô, vừa xuống máy bay, tôi vào nhà vệ sinh, gọi cho Bào Văn. Tô Quảng Hạ đã nói, chuyện tôi đến thủ đô không cần giấu đám Bào Văn, tôi mơ hồ cảm nhận chuyện đối phó với đám buôn ma túy lần này không chừng có liên quan đến bọn chúng.





Sau khi kết nối điện thoại, tôi nói với Bào Văn chuyện đi làm nhiệm vụ, đầu tiên cô ta im lặng, sau đó thì cười nói: "Việc này đúng là... ông trời đang giúp chúng ta rồi".









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv