Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 499: Che giấu và lòng riêng



Một câu nói của Tả Thanh Lưu đã khiến vẻ mặt Vương Hào biến đổi. Ông ta thả tay ra, điện thoại rơi thẳng xuống đất, hung ác nhìn tôi, không cam tâm hỏi: “Ông Khuyển, tại... tại sao? Vì tôi làm không đủ tốt ở đâu ư?”

Tả Thanh Lưu mất kiên nhẫn hỏi: “Sao? Cậu thấy tôi quyết định chuyện gì cũng đều phải giải thích đầy đủ cho cậu nữa à?”

Trong câu nói này chứa đựng sự tức giận, sắc mặt Vương Hào lập tức thay đổi, ấp úng nói ông ta không có ý đó. Tả Thanh Lưu bắt ông ta cút về ngay bây giờ, đừng ở đó làm mất thể diện. Thế là ông ta nhặt điện thoại lên, chán chường đi ra cửa sàn đấu. Hoàng Liễu cuống lên, đi theo sau mông ông ta kêu rên: “Anh họ, chuyện này là sao? Anh không còn là người quản lý sàn đấu ngầm nữa ư? Vậy tiền của em phải làm sao? Không đòi lại được hả? Anh họ, đó là toàn bộ tài sản của em đấy, em đã phải cắn răng móc ra đánh cược chỉ để ủng hộ cho anh mà”.

Thấy dáng vẻ Hoàng Liễu nước mắt nước mũi giàn giụa, mọi người đều cười hả hê trên nỗi đau của người khác. Có người nhặt cái chai dưới đất lên ném hắn ta và đám đàn em của hắn, kêu bọn họ nhanh cút đi. Mấy tên đàn em của Hoàng Liễu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà so đo với người khác, cả đám tiu nghỉu cúi đầu. Người phụ nữ lẳиɠ ɭơ kia thì tức nổ phổi chửi Hoàng Liễu vô dụng, bị Hoàng Liễu tát cho mấy phát, khóc gào chạy đi mất.

Cảnh này khiến mọi người đều cười ngặt nghẽo. Sau khi bọn họ đi, ông Chu cười híp mắt nhìn tôi, nói: “Ngày mai cậu hãy đến phòng tổng thống của Nhân Gian Phú Quý Hoa để gặp ngài ấy”.

Tôi nhìn ông cụ Chu, không kìm được hỏi: “Ông và người đó có quan hệ như thế nào?”
Advertisement


“Người đó” mà tôi nói là chỉ Trần Giang Hà, nhưng tôi không nói hẳn ra. Bởi vì tôi muốn ra vẻ thần bí một chút, khiến ông cụ Chu không đoán được quan hệ giữa chúng tôi.

Ông cụ Chu khẽ nhíu mày, cười như không cười nhìn tôi nói: “Cậu có thể đi hỏi thẳng ông ấy. Nhưng nể mặt tôi đã giúp cậu, hi vọng cậu đừng nói cho ông ấy chuyện tôi làm cậu bị thương”.

Ông ta nói rồi nhảy xuống khỏi sàn đấu, vừa ngâm nga một khúc ca vừa rời đi, hoàn toàn không hề thấy nhục nhã vì đã nhận thua. Tôi nghĩ người bình thường hẳn là khó mà sánh được với tâm tính của nhân vật cỡ như ông ta. Mặc dù có lúc ông ta cố chấp đến đáng sợ, nhưng cũng có lúc lại vô cùng rộng lượng. Tôi ngẫm nghĩ lời ông ta nói, mặc dù giọng nói của ông ta nghe nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy chút kiêng dè trong lời nói. Lẽ nào ông ta sợ Trần Giang Hà trả thù mình nên mới quyết định nhận thua?

Người tên Trần Giang Hà đó đáng sợ đến thế sao? Nghĩ vậy, tôi cảm thấy cực kì tò mò về người đàn ông lạ hoắc này. Hơn nữa tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, cũng rất vô căn cứ, rằng giữa tôi và Trần Giang Hà chắc chắn phải có quan hệ gì đó!
Advertisement




Tôi lập tức quyết định điều tra tung tích của Trần Giang Hà ngay.

Giờ phút này, khắp sàn đấu đều vang lên tiếng hò reo và vỗ tay. Đám võ sĩ kia cũng vỗ tay chào đón người quản lý mới là tôi. Bạch Vân Phi thì vô cùng vui mừng, liên tục giơ ngón tay cái với tôi.

Tiểu Thúy hớn hở nhảy nhót đến cạnh tôi, trực tiếp ôm lấy tôi, kích động nói: “Anh Hải, anh lợi hại thật đó! Ngưỡng mộ anh quá đi mất! Đúng là nam thần của em có khác”.

Hương nước hoa thơm ngát trên cơ thể phụ nữ phả vào mặt, thân thể mềm mại đụng vào lồng ngực rắn chắc của tôi, khiến tôi thấy hơi xốn xang. Tất cả mọi người dường như đều đã quên mất thân phận của Tiểu Thúy, hoặc có lẽ trong mắt bọn họ, về bản chất, tôi và Tiểu Thúy đều giống nhau, chẳng thể nói ai không xứng với ai được. Vậy nên dưới sự giật dây của một người lắm chuyện nào đó, mọi người đều bắt đầu hô lên “Ở bên nhau”, “Ở bên nhau”.
Khuôn mặt Tiểu Thúy đỏ bừng, tôi thở dài. Em ấy nghe thấy tiếng thở dài của tôi, cả người run lên hệt như chú mèo bị giẫm phải đuôi, ngay sau đó hốt hoảng buông tôi ra, lùi về sau một bước, ngại ngùng nói: “Anh Hải, em xin lỗi, em vui quá”.

Tôi đáp không sao, sau đó chỉ thấy trước mắt tối đen, ngã gục xuống đất. Bên tai là tiếng kêu giật mình của mọi người, nhưng tôi đã chẳng còn sức lực trả lời.

Cơ thể rất đau, cảm giác mỗi đoạn xương đều giống như đã gãy lìa, nhất là chỗ xương gò má, tôi thấy hình như nó sưng lên rồi, vừa đau vừa khó chịu. Tôi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc. Tôi hơi bất ngờ hỏi: “Tô đại ca?”

Đúng vậy, người đang ngồi trước giường tôi lúc này chính là Tô Quảng Hạ. Tô Quảng Hạ gật gật đầu. Tôi định ngồi dậy, anh ấy bảo tôi đừng cử động, nói nhiều mô mềm trong cơ thể tôi bị tổn thương, còn bảo tôi bị gãy xương mặt, nội tạng cũng bị thương nhẹ, bắt tôi phải dưỡng thương cho tốt. Tôi hít sâu một hơi, nói tôi đã đoán được mình bị thương không nhẹ từ trước, dù gì ông cụ Chu kia cũng quá lợi hại.
Thực ra trước khi ông Chu lên tiếng nhận thua, tôi đã đứng bên bờ vực gục ngã. Nếu không nhờ vào nghị lực kiên cường hơn người, có khi lúc đó tôi đã gục xuống rồi. Gắng gượng đến khi ông Chu đi khỏi mới ngã xuống là chút tôn nghiêm cuối cùng tôi miễn cưỡng giữ được. Mà ông ta cũng biết tôi đã nỏ mạnh hết đà từ trước nên mới bảo tôi ngày mai hãy đến gặp Tả Thanh Lưu chứ không phải hôm nay, bởi vì ông ta biết tôi đã sắp ngã gục.

Tôi quan sát xung quanh, xác định nơi này là bệnh viện, hỏi: “Anh Tô, sao anh lại đến? Hiện tại nói không chừng người của Tả Thanh Lưu đã chú ý đến em, anh đến đây e là sẽ bị để mắt tới đấy”.

Tô Quảng Hạ khoát tay, làm vẻ mặt bảo tôi yên tâm, nói: “Trần Danh, cậu không cần lo lắng, không có ai biết tôi đến đây. Hơn nữa người của cậu còn yểm trợ cho tôi, không sao đâu”.
Tôi thoáng yên lòng, hỏi: “Người của em? Là đám Tiểu Thúy với chị Hoa?”

Tô Quảng Hạ gật đầu, tôi ồ một tiếng, thầm nhủ tôi thực sự không để tâm đến bọn họ nhiều, chỉ hơi quan tâm quá mức một chút đã khiến Tiểu Thúy nảy sinh suy nghĩ không nên có với tôi. Tôi không nghĩ nữa, hỏi Tô Quảng Hạ chắc hẳn anh ấy đã biết xảy ra chuyện gì rồi phải không? Anh ấy trả lời là đã biết rồi, Bạch Vân Phi đã kể lại chuyện tình cho anh ấy. Tôi gật đầu, hỏi anh ấy thấy chuyện này thế nào?

Tô Quảng Hạ khẽ chau mày, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Hơi thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến người ta khó mà tin được”.

Tôi gật đầu nói: “Đúng thế, thuận lợi đến mức khiến người ta khó mà tin được. Em nghĩ chắc là có liên quan đến người tên Trần Giang Hà kia”.

Nghe thấy tôi nhắc đến ba chữ Trần Giang Hà, sắc mặt Tô Quảng Hạ hơi mất tự nhiên, ánh mắt trở nên sâu xa hơn. Tôi thầm giật mình, hỏi anh ấy: “Tô đại ca, anh quen có Trần Giang Hà không?”
Tô Quảng Hạ gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. Tôi lấy làm lạ, hỏi anh ấy rốt cuộc là quen hay không quen? Anh ấy đáp: “Không quen, nhưng tôi đã từng nghe nói đến tên ông ấy. Ông ấy là anh hùng đất nước, là truyền thuyết trong mắt tất cả bọn tôi. Trần Giang Hà đã từng lập rất nhiều chiến công, vô cùng nổi tiếng. Nghe nói ông ấy văn thao võ lược, trí tuệ vô song, nhận được danh hiệu Quốc Sĩ”.

Người này lợi hại vậy sao? Chỉ nghe nửa trước đoạn giới thiệu về ông ấy, tôi còn tưởng đang nghe giới thiệu về bố mình cơ. Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi buồn cười. Cùng là anh hùng đất nước đã lập chiến công hiển hách, nhưng Trần Giang Hà là truyền thuyết được lưu truyền trong lòng mọi người, còn bố tôi lại hàm oan mà chết. Cuộc đời thật là bất công!

Tôi hỏi: “Nhân vật lớn như vậy chắc giờ đang giữ chức vị quan trọng ở trên nhỉ?”
Hiện tại về cơ bản tôi đã có thể khẳng định một chuyện, đó chính là Trần Giang Hà không có quan hệ gì với tôi cả. Ông cụ Chu thực sự đã hiểu lầm, tôi cũng coi như được lợi. Nhờ cái người hoàn toàn không quen biết, không có bất kỳ quan hệ gì kia mà không chỉ giữ được mạng sống, lại còn hoàn thành kế hoạch của mình.

Tôi đang nghĩ thế, Tô Quảng Hạ lại thở dài một tiếng, rất thương tiếc nói: “Không, ông ấy đã rời xa giới quan trường, sống cuộc sống mai danh ẩn tích”.

Tôi nhướn mày, thấy hơi ngạc nhiên hỏi anh ấy tại sao.

Tô Quảng Hạ yên lặng một lúc rồi nói: “Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, nghe nói ông ấy vì tận tâm với đất nước mà đã làm chuyện có lỗi với vợ con. Vợ con ông ấy đều chết vì ông ấy, vậy nên trong lòng Trần Giang Hà vô cùng áy náy, quyết định rời xa chốn quan trường, từ đó không muốn can dự vào chuyện đời nữa. Nhưng kể cả là vậy, cấp trên vẫn rất kính trọng ông ấy, giữ lại cho ông ấy rất nhiều đặc quyền”.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, rất kỳ lạ, cảm giác như trái tim thấy đau mà không hiểu vì sao. Tôi nhíu mày ôm ngực. Tô Quảng Hạ thấy thế, hơi lo lắng hỏi tôi bị làm sao? Tôi nói tôi cũng không biết, chỉ thấy trái tim bỗng nhiên rất khó chịu, không biết là bị làm sao.

Tô Quảng Hạ chợt thở dài một tiếng, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều: “Tóm lại lần này cũng nhờ cái người Trần Giang Hà đó. Nếu không vì ông ấy, ông Chu chắc chắn sẽ không nhận thua, em cũng không thể thuận lợi thay thế Vương Hào, trở thành người quản lý sàn đấu ngầm, không thể thâm nhập vào nội bộ bọn chúng. Nếu có cơ hội, em nhất định sẽ cảm ơn ông Trần này tử tế. Có điều mặc dù hôm nay em nhờ vào tên tuổi của ông Trần mà qua cửa, nhưng chung quy em cũng không quen biết ông ấy. Nếu ông Chu khăng khăng đòi điều tra đến cùng, em nên làm gì được đây?”
Tô Quảng Hạ thở dài, im lặng một lúc, nói: “Ông cụ có một đứa cháu trai, cực kì yêu thương cậu ta nhưng lại không dám nhận cháu, cũng rất ít người biết quan hệ của bọn họ. Cậu cứ tạm thời nhận là đứa cháu đó, viện cớ lấp liếm cho qua”.

Nghe thấy vậy, trong lòng tôi đã có tính toán, nói: “Vậy cũng được, em sẽ tự xem rồi xử lý”.

Tô Quảng Hạ không nói gì, tôi thấy anh ấy nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, hỏi anh ấy đang nghĩ gì thế? Anh ấy đáp: “Tôi luôn thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cứ thấy có thể đối phương còn có âm mưu gì”.

“Vì sao?” Tôi thắc mắc.

Tô Quảng Hạ nói: “Chắc cậu còn chưa biết, Vương Hào không hề ‘thất sủng’, hiện giờ ông ta vẫn ở bên cạnh Tả Thanh Lưu, vậy nên tôi nghi Tả Thanh Lưu căn bản không có ý định trừng phạt ông ta. Mà có khả năng rất lớn là Tả Thanh Lưu cố tình cho cậu ngồi vào vị trí quản lý sàn đấu ngầm này, mục đích là để thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Nhưng tôi nghĩ kiểu gì cũng không ra rốt cuộc ông ta đang mưu tính điều gì?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Quảng Hạ, tôi nói: “Tô đại ca, anh đừng nghĩ nữa. Bây giờ em đã thâm nhập vào trong, em sẽ tìm cơ hội thu thập thông tin. Còn nữa, anh quay về Đông Bắc vì có nhiệm vụ hay chỉ đơn thuần là đến thăm em?”

Tô Quảng Hạ trầm giọng nói: “Cấp trên cực kì quan tâm đến chuyện Tống đại tiểu thư bị thương, đặc biệt là nhà họ Tống khăng khăng đòi câu trả lời, nói rõ không thể để hung thủ thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vậy nên tôi phụ trách tiếp tục điều tra. Cấp trên bảo nếu thực sự không thể điều tra được đầy đủ chứng cứ chứng minh tội trạng của Tả Thanh Lưu, tôi có thể sử dụng ‘thủ đoạn đặc biệt’”.



Tôi biết thủ đoạn đặc biệt có nghĩa là gì, dù phương thức khác nhau nhưng hiệu quả của nó cũng giống như tiền trảm hậu tấu vậy, bắt giữ Tả Thanh Lưu rồi mới khép tội ông ta. Đến lúc đó, ông ta hoàn toàn không thể biện hộ cho bản thân. Hành động này trông có vẻ không có nhân quyền, nhưng bình thường chỉ sử dụng với những tên xấu xa không chuyện ác nào không làm. Nó được gọi là thủ đoạn đặc biệt cao hơn pháp luật và tình cảm.


Tôi nghĩ Tả Thanh Lưu đang sợ cấp trên đối phó với ông ta bằng thủ đoạn này, vậy nên mới lập ra kế hoạch chạy trốn. Chỉ có điều tôi không thể nói kế hoạch này cho Tô Quảng Hạ được. Bảo tôi có lòng riêng cũng tốt, bảo tôi không xứng làm lính cũng mặc. Tôi lấy được tin tức này từ chỗ Lục Hiểu Phong, nếu nói cho Tô Quảng Hạ, anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi. Mà không chỉ thế, có thể anh ấy còn điều tra đến cả nhóm Lục Hiểu Phong. Tôi không thể làm vậy. Hơn nữa, tôi tin đám Lục Hiểu Phong sẽ không để Tả Thanh Lưu thực hiện được kế hoạch.





Chỉ là dù trong lòng biết rõ, nhưng đối mặt với một Tô Quảng Hạ quan tâm đến tôi, vừa nghĩ đến chuyện phải lừa anh ấy, trong lòng tôi lại thấy khó chịu.





Tôi hỏi Tô Quảng Hạ chuẩn bị bao giờ thì hành động? Anh ấy nói giờ tôi đã thâm nhập được vào bên trong Nhân Gian Phú Quý Hoa, vậy nên anh ấy không vội hành động, phải đợi xem tôi có thể lấy được tin tình báo gì không trước đã rồi mới suy xét có áp dụng thủ đoạn đặc biệt hay không.


Tôi gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv