Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 486: Tôi và chị ấy, ở thế đối địch



Tôi làm nội gián vì muốn trả thù cho bố. Thế nên, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ. Chỉ là những lời này, tôi không thể nói với Tô Quảng Hạ.

Tô Quảng Hạ cất lời: “Nếu cậu đã không có ý kiến, vậy tôi sẽ đưa người đến đón Tống đại tiểu thư. Cơ mà cậu chắc chắn phải đưa cô ấy đi sớm như vậy sao? Nếu cậu muốn ở cùng cô ấy thêm vài ngày nữa, tôi có thể xin phép cho cậu”.

Tôi đưa mắt nhìn Tống Giai Âm, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Không cần đâu anh. Cô ấy ở Cáp Nhĩ Tân thêm ngày nào thì nguy hiểm thêm ngày đó. Em không thể vì lợi ích của bản thân mà mặc kệ an nguy của cô ấy. Thế nên anh mau sang đây đi”.

Tô Quảng Hạ nói “Được”, sau đó cúp máy. Chiếc điện thoại dùng để liên lạc giữa tôi và anh ấy được quốc gia giám sát, nên dù tôi không nói với anh ấy nơi ở của mình thì anh ấy cũng sẽ biết. Tôi chỉ cần ngồi đây đợi anh ấy đến là được.

Tôi nghĩ ngợi một chút, bèn hỏi mượn điện thoại của Tiểu Thúy. Tôi gọi cho ông Nhĩ, nhờ ông ấy ở Thủ đô chăm sóc Tống Giai Âm giúp tôi, ông ấy rất vui vẻ đồng ý. Nghĩ đến việc ông ấy đã lớn tuổi còn phải làm chuyện này chuyện nọ cho tôi, không được sống tự do thoải mái, lòng tôi chợt cảm thấy rất áy náy. Tôi từng nói sẽ mua nhà cho ông ấy ở Nam Kinh, để ông được an hưởng tuổi già. Thế nhưng giờ đây chỉ đành để ông ấy ở Thủ đô, tôi còn không biết rõ ông sống ở đâu và sống thế nào.

Tôi cất giọng chân thành: “Ông ơi, cháu xin lỗi ông nhiều lắm. Sau này cháu nhất định sẽ hiếu thảo, đền đáp ông”.
Advertisement


Ông Nhĩ chỉ cười ha hả: “Thằng nhóc thối này. Tôi giúp cậu không phải vì cần những thứ ấy. Tôi chỉ mong cậu có thể sống vui vẻ hơn mà thôi. Chỉ cần tôi có thể giúp đỡ cậu, tôi đã cảm thấy rất vui rồi. Cậu không phải áy náy, cũng đừng nên nghĩ nhiều. Kiên định và tin tưởng chính mình, nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu của bản thân là được. Nếu cậu thật sự thấy nợ tôi, vậy hãy làm giúp tôi một chuyện”.

“Chuyện gì ạ?” Tôi tò mò hỏi lại.

Ông Nhĩ đáp lời: “Nhất định, nhất định phải sống cho tốt. Đừng làm mẹ cậu buồn lòng. Bây giờ bà ấy vẫn chưa biết chuyện của cậu, nhưng rồi một ngày nào đó, bà ấy sẽ biết. Khi ngày đó đến, cậu phải thật khỏe mạnh, mọi đau khổ đều chỉ như gió thoảng mây trôi. Nhưng nếu như cậu xảy ra bất trắc gì, mẹ cậu làm sao sống nổi đây?”

Nghe ông ấy nói những lời này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Nghĩ đến người mẹ tội nghiệp ấy, tôi đáp: “Ông yên tâm ạ. Cháu nhất định sẽ cố gắng sống tốt, không để mọi người lo lắng. Cháu không nỡ để mọi người lo cho cháu đâu mà”.
Advertisement




“Đứa bé ngoan. Về con bé Giai Âm, cậu cứ yên tâm giao cho tôi. Tôi đảm bảo con bé sẽ không gặp chuyện gì đâu, thể chất còn có thể phát triển vượt trội hơn nữa kìa”. Ông Nhĩ cam đoan với tôi.

Tôi cười đáp lời: “Cháu tin tưởng ông mà. Giao Giai Âm cho ông, cháu rất yên lòng”.

Dứt lời, tôi quay mặt nhìn Tống Giai Âm, trong lòng luyến tiếc không nỡ rời xa. Nếu có thể, tôi cũng muốn nán lại nơi này cùng cô ấy, chăm sóc cô ấy đến khi tỉnh lại. Nhưng tôi không thể. Tôi phải nghĩ cho cô ấy.

Sau khi cúp máy, tôi đi đến bên cạnh Tống Giai Âm, nhẹ nhàng vuốt ve bờ má của cô ấy. Khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô ấy, tôi nói: “Cảm ơn em, Giai Âm. Những người thân thiết với anh đã từng nghi ngờ, phản đối em. Nhưng giờ đây em đã khiến họ công nhận em, lên tiếng thay em. Em thật sự rất tốt, tốt đến mức khiến anh tự thẹn với lòng. Nhưng anh nghĩ bây giờ mình nhận ra cũng chưa muộn. Nếu như em vẫn muốn thử thách anh, nếu như em vẫn bận lòng vì sự do dự chần chừ, không buông bỏ tình cảm của anh, vậy thì anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu. Anh sẽ mở cửa trái tim em một lần nữa. Anh trao tấm lòng mình cho em, và sẽ cố gắng giành lại trái tim em”.
Một giờ sau, Tô Quảng Hạ mới đến. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Sau khi đến nơi, anh ấy nhìn Tống Giai Âm còn đang hôn mê, sau đó đưa cho tôi một tệp văn kiện của chính phủ. Tôi mở ra xem, sau đó đưa cho Tô Quảng Hạ. Đồ do anh ấy giữ là tôi yên tâm rồi.

Tô Quảng Hạ nói: “Bây giờ tôi sẽ đưa Tống đại tiểu thư trở về. Trần Danh, cậu muốn nói gì với cô ấy không, tôi sẽ chuyển lời”.

Tôi hờ hững đáp: “Không cần đâu. Cô ấy sẽ hiểu mục đích của em”.

Bởi vì cô ấy là Tống Giai Âm mà.

Tô Quảng Hạ khẽ gật đầu rồi gọi người đưa Tống Giai Âm lên xe. Những người mà anh ấy đưa theo thuộc đội y tế chuyên nghiệp. Tôi không cần phải lo lắng khi giao Tống Giai Âm cho họ. Tôi đứng đó nhìn chiếc xe khuất dần, châm một điếu thuốc, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Trở lại nhà của Tiểu Thúy, tôi nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ đang ngồi trên xô-pha. Chị ấy hỏi: “Lúc được đưa đi, Giai Âm vẫn chưa tỉnh à?”
Nghe tôi bảo “Phải”, chị ấy mới tiếp lời: “Giai Âm sẽ không sao đâu. Cô ấy kiên cường hơn bất kỳ ai khác”.

Tôi khẽ gật đầu, nói rằng “Em tin cô ấy”. Liếc nhìn vết thương của Đoàn Thanh Hồ, tôi hỏi: “Vết thương của chị còn đau không?”

Đoàn Thanh Hồ lắc đầu: “Không đau nữa. Vết thương cỏn con này còn không đáng để chị quan tâm”.

Tiểu Thúy vừa nghe thì kinh ngạc hỏi lại: “Hai viên đạn bắn xuyên qua đùi mà là vết thương cỏn con sao ạ? Chị Đoàn mạnh mẽ thật đó. Đổi lại là em, thì em không chỉ sợ đau đâu, còn sợ để lại sẹo nữa.”

Tiểu Thúy và chúng tôi vốn không phải là người ở cùng thế giới, cũng không thể trách em ấy khi nói như vậy. Tôi nghe mà cảm thấy đau lòng thay Đoàn Thanh Hồ. Chị ấy vốn dĩ có thể sống một cuộc đời hoàn toàn khác, nhưng rốt cuộc lại phải đi trên con đường đẫm máu này.
Đoàn Thanh Hồ lạnh nhạt đáp: “Quen rồi.”

Dứt lời, chị ấy lại nói với tôi: “Chị cũng phải đi đây. Tiểu Tinh Thiên không thấy chị chắc lại quấy khóc rồi.”

Tôi biết chị ấy hẳn đang nhớ Tiểu Tinh Thiên lắm. Rất nhiều bà mẹ không muốn xa con, dù chỉ một giây một phút, đặc biệt là những người vừa mới làm mẹ. Tuy biết con mình không sao, nhưng nếu không được ở bên con, không được chính mắt nhìn thấy con khỏe mạnh, các bà mẹ đều sẽ không yên lòng. Điều này khiến tôi chợt nhớ đến mẹ mình. Khi mẹ tôi vừa sinh, còn chưa kịp tận hưởng niềm vui thì đã phải rời xa các con. Tôi và Trần Danh giả, một đứa bị bà ấy tự tay bóp chết, một đứa thì bị đưa đi. Bà ấy còn phải giả vờ tâm tĩnh như nước khi con mình đã chết. Khi đó, bà ấy đã phải đau đớn đến nhường nào?
Nghĩ đến đây, tôi mở lời với Đoàn Thanh Hồ: “Để em đưa chị về”.

Đoàn Thanh Hồ lắc đầu bảo “Không cần”, tôi bèn nói tiếp: “Không sao đâu, em sẽ không để mình bị lộ. Với cả, em cũng muốn gặp Tiểu Tinh Thiên và ẵm con bé. Đừng nói chị không thể đồng ý với yêu cầu nhỏ nhoi của người làm bố này nhé?”

Sau khi nghe những lời này của tôi, Đoàn Thanh Hồ không từ chối nữa. Chị ấy bảo “Được”. Lúc này, Tiểu Thúy hỏi tôi có muốn mua thảo dược không. Tôi bảo rằng không cần, tôi sẽ tự mua. Sau đó tôi mượn điện thoại của em ấy, rồi cõng Đoàn Thanh Hồ lên chiếc xe mình mượn được. Tôi hỏi Đoàn Thanh Hồ đang ở đâu, chị ấy bảo mình đang ở một nhà trọ nhỏ gần Lan Đình Tự, thế là tôi lái xe đi về con phố ấy.

Dọc đường, tôi và Đoàn Thanh Hồ trò chuyện rất rôm rả. Nghe chị ấy nói, tôi mới biết khi đó mọi người đều giấu chị, nhưng chị ấy vẫn chắc chắn tôi chính là Trần Danh. Sau cùng, Tống Giai Âm đã kể rõ mọi chuyện với chị ấy. Còn nói làm như vậy là để phòng trường hợp tên Trần Danh giả kia dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa con gái của chúng tôi. Đồng thời nói ra cũng giúp chị ấy phòng ngừa Trần Danh giả, tránh bị hắn hãm hại. Sau đó, dưới sự bảo vệ của đám người Thẩm Nặc Ngôn, chị ấy đã an toàn dưỡng thai ở Hàng Châu.
Tống Giai Âm cũng từng đến Hàng Châu thăm chị ấy một thời gian, chuẩn bị tất cả đồ dùng cho đứa trẻ. Ngoài ra, cô ấy còn tìm người chăm sóc sản phụ cho chị ấy. Sau đó, vì chị ấy lo âu quá độ và sinh khó, Tống Giai Âm đã trắng đêm tìm bác sĩ chuyên khoa sản giỏi nhất ở Thủ đô để đỡ đẻ cho chị. Trong thời gian chị ấy ở cữ sau sinh, cô ấy còn thường xuyên đến giúp chị chăm con. Hai người họ đã khăng khít với nhau và trở thành bạn bè thân thiết như thế.

Tôi không bao giờ quên Đoàn Thanh Hồ đã chịu khổ cực thế nào vì con của tôi, cũng cảm thấy biết ơn Tống Giai Âm đã bỏ công chăm sóc Đoàn Thanh Hồ và đứa bé.

Đang trò chuyện, thì chúng tôi đến nhà trọ mà Đoàn Thanh Hồ đang ở. Tôi cõng chị ấy vào phòng. Vừa mở cửa, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên và một cô gái đang nói chuyện với nhau. Tiểu Tinh Thiên đang nằm say giấc trên giường. Nhìn thấy tôi, bọn họ lập tức để lộ vẻ cảnh giác. Cho đến khi trông thấy Đoàn Thanh Hồ nằm trên lưng tôi, họ mới thả lỏng hơn. Người phụ nữ trung niên kia vội hỏi: “Đoàn tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế?”
Đoàn Thanh Hồ thơ ơ đáp: “Không sao. Tôi bị thương nhẹ thôi, không đáng ngại. Tối qua Tiểu Tinh Thiên có quấy không?”

Người phụ nữ trung niên trả lời: “Không, con bé ngoan lắm”.

“Có ăn đúng giờ không?” Đoàn Thanh Hồ nhẹ giọng hỏi. Chị ấy tập tễnh đến trước giường rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tinh Thiên, dịu dàng vuốt trán con bé, khẽ nói: “Tiểu Tinh Thiên, mẹ về rồi đây”.

Đứa trẻ mới mấy tháng tuổi tựa như có linh tính, bèn rúc đầu vào vòng tay của Đoàn Thanh Hồ, trông đáng yêu vô cùng.

Đoàn Thanh Hồ bảo hai người kia ra ngoài trước. Sau khi họ đi rồi, Đoàn Thanh Hồ mới ẵm Tiểu Tinh Thiên lên. Tôi đến gần, đón lấy con bé từ tay chị ấy. Hàng mi của con bé khẽ rung, chẳng biết có phải vì chúng tôi quấy nhiễu mộng đẹp của Tiểu Tinh Thiên nên con bé không vui hay không. Con bé hơi mím môi lại, sau đó lại tiếp tục yên giấc nồng.
Vỗ nhẹ lên mông con bé rồi ôm con vào lòng, tất cả sự cứng cỏi trong lòng tôi đều tan chảy. Tôi nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu Tinh Thiên mau lớn nào. Lớn nhanh để bố được nghe con gọi một tiếng ‘bố’ nhé”.

Ngờ đâu Đoàn Thanh Hồ lại lãnh đạm cất lời: “Cả đời này con bé chỉ có thể gọi em là ‘cậu’ thôi”.

Tôi lập tức thấy lòng mình nặng trĩu, đưa mắt nhìn Đoàn Thanh Hồ. Chị ấy cũng nhìn tôi, cảm xúc phức tạp ánh lên trong đáy mắt: “Em phải biết nghĩ cho em và Giai Âm. Nếu Tinh Thiên lớn lên và biết được bố nó lại là chồng của bạn thân mẹ mình, con bé sẽ nghĩ ra sao? Và cũng đừng quên, em vẫn gọi chị là ‘chị’. Quan hệ của chúng ta sẽ không có bất cứ thay đổi nào chỉ vì sự xuất hiện của đứa trẻ này”.

Nghe đến đây, tôi chỉ thấy ruột gan rối bời. Nhưng tôi không hề phản bác lời chị ấy, vì tôi biết chị nói đúng. Đưa mắt nhìn chị ấy, tôi nghiêm túc nói: “Em chấp nhận sự an bài này. Nhưng xin chị đừng ngăn em yêu thương đứa trẻ, cũng đừng ngăn em thực hiện nhiệm vụ chăm sóc hai mẹ con chị. Còn về chuyện bố của chúng ta, trước đây em không dám nói ra, nhưng bây giờ em rất muốn hỏi chị: Chị vẫn sẽ cố chấp, tiếp tục báo thù phải không?”
Câu hỏi của tôi rõ ràng đã đánh động những cảm xúc ẩn giấu thẳm sâu trong lòng Đoàn Thanh Hồ. Chị ấy cúi đầu im lặng hồi lâu mới đáp: “Chị không biết phải trả lời em thế nào. Nhưng ít nhất là trước khi con gái được một tuổi, chị sẽ không làm bất kỳ chuyện gì gây bất lợi cho sự trưởng thành của con bé.”





Đáp án không khẳng định cũng chẳng phủ định này của chị ấy khiến trái tim tôi chùng xuống hẳn. Tôi biết ý của chị chính là chị vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù. Tôi không kìm được, lên tiếng hỏi: “Vậy có thể nói cho em biết mục tiêu của chị là ai không?”





Đoàn Thanh Hồ hơi nhíu mày lại, đáp: “Em nên biết rằng trong chuyện này, chúng ta ở thế đối địch. Tốt nhất là em đừng hỏi chị gì nữa, vì chị sẽ không nói với em đâu”.





Câu nói này đã khiến mối quan hệ khó khăn lắm mới kéo gần lại của chúng tôi, một lần nữa trở nên xa xôi.


Như thể sợ tôi chưa đủ khó chịu, Đoàn Thanh Hồ còn nói thêm: “Còn nữa, em hãy nhớ lấy điều này. Bây giờ chị cho con gái gặp em, có thể bình thản nói chuyện với em đều là vì nể mặt Giai Âm. Chị sẽ không từ bỏ ý định trả thù cho bố. Bởi vì ở trên thế giới này, chỉ còn chị có thể đòi lại công bằng cho cái chết của ông ấy.”









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv