Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 467: Không phải nhiệm vụ, mà là thỉnh cầu



Tôi làm vậy nhằm mục đích khiến Sơn Khuyển tướng quân nghĩ rằng tôi gϊếŧ Lôi Minh là để ‘gϊếŧ gà dọa khỉ’, nhắc nhở ông ta. Hành động này làm ông ta cảnh giác hơn, còn tôi cũng sẽ khó ra tay hơn. Nhưng nếu không làm thế, tôi sẽ không biết mình cần tốn thời gian bao lâu ở Nhân Gian Phú Quý Hoa mới có thể tiếp xúc với đám người cấp cao.

Người xưa có câu ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’, tôi muốn đối phó với Sơn khuyển tướng quân thì trước tiên phải hiểu rõ về ông ta. Mà nếu như không thể gặp Sơn khuyển tướng quân thì làm sao tôi tìm hiểu ông ta được? Tuy tôi đã từng đọc tư liệu về ông ta, nhưng tư liệu rất ít, cũng không có thông tin quan trọng gì. Chẳng biết cấp trên không điều tra được hay muốn kiểm tra năng lực của tôi nữa. Họ cố ý không cung cấp thông tin hữu ích cho tôi là để tăng độ khó nhiệm vụ ư? Đám người cấp trên đó chuyện gì cũng làm được, thế nên tôi nghĩ suy đoán này của tôi cũng khá hợp lý.

Bào Văn vừa búng tay, những người đang nấp trong chỗ tối liền xuất hiện. Họ lôi mấy tên thuộc hạ của Lôi Minh đi xử lý theo lệnh của Bào Văn. Cô ta cam đoan sẽ giải quyết chuyện này gọn gàng, bảo tôi mau về nghỉ ngơi.

Nghe vậy, tôi định rời đi trước. Nhưng bỗng nhiên cảm giác được có ánh mắt ai đó đang lặng lẽ theo dõi mình trong bóng tối, tôi lạnh lùng lên tiếng: “Ai đó? Bước ra đây!”

Tôi vừa dứt lời, Bào Văn cũng đã phát hiện sự tồn tại của đối phương. Cô ta lập tức tối sầm mặt lại, chạy đến một nơi gần đó. Chẳng bao lâu sau, cô ta lôi một người từ trong ngõ ra. Tôi hơi nheo mắt nhìn người này, cảm thấy khá bất ngờ. Đây là bồ nhí của Lôi Minh. Đáng lý ra Bào Văn phải sai người canh chừng cô ả. Nhưng sao bây giờ ả lại xuất hiện ở đây?

Tôi nhìn Bào Văn với ánh mắt nghi ngờ. Cô ta có phần bực bội, cầm súng lên nói: “Trong tay con đàn bà này có súng. Chắc là tên canh chừng cô ả bị trúng mỹ nhân kế nên mới cởi trói cho ả. Tên này không đề phòng nên bị ả dùng súng bắn lén, mà loại súng này có bộ giảm thanh nên chúng ta không nghe thấy. Lúc em đến gần, ả định bắn em đấy. Nhưng chắc do bị chúng ta dọa mất mật nên cô ả chẳng còn hơi sức để bóp cò nữa.”

Mọi chuyện là vậy à? Tôi nhíu mày nhìn bộ dạng trông có vẻ yếu ớt của ả, hờ hững nói: “Trông cô ả này cũng mưu mô phết nhỉ.”
Advertisement


Ả biến sắc, đôi mắt hoảng loạn trợn trừng, sợ hãi nói: “Xin các người đừng gϊếŧ tôi. Tôi sẽ giữ kín bí mật này, tuyệt đối không tiết lộ với ai. Xin các người tha cho tôi, trong bụng tôi còn có một đứa trẻ. Tôi cầu xin các người mà…”

Thú thật, tôi đã có chút mềm lòng khi nhìn bộ dạng đáng thương của ả. Tất cả chỉ vì cô ả đang mang trong mình một sinh linh vô tội. Dáng vẻ lúc này của ả khiến tôi nhớ đến Đoàn Thanh Hồ không nơi nương tựa trong khoảng thời gian chị ấy mang thai. Thế nhưng, không đợi tôi lên tiếng, Bào Văn đã dứt khoát tiễn ả đi bằng một phát súng. Cô ả vẫn đang giữ tư thế cúi đầu trước mặt tôi. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt ả đã trừng lớn hơn, vẻ mặt khó tin, ánh mắt ngập tràn đau đớn và hoảng sợ.

Tuy đã đoán được Bào Văn sẽ không bỏ qua, nhưng khoảnh khắc cô ta nã súng, tôi vẫn cảm thấy da đầu mình tê rần. Tôi nghĩ bản thân vẫn chưa đủ xấu xa, nếu không thì đã chẳng nảy sinh sự đồng cảm với người đàn bà này. Bào Văn thấy tôi im hơi lặng tiếng, bèn hỏi tôi đang nghĩ gì.

Tôi nén lại cảm giác khó chịu trong lòng, đáp: “Anh đang nghĩ, nếu ả này chết đi, người phía trên liệu có nghi ngờ chuyện này là do chị Hoa làm và điều tra được chúng ta hay không. Nhưng ngẫm lại, sát thủ gϊếŧ chết người tình của Lôi Minh là việc rất bình thường.”
Advertisement




Bào Văn thở phào, tiến đến khoác tay tôi rồi cười nói: “Em còn tưởng anh đang trách em nhẫn tâm, ra tay độc ác.”

Tôi cố tỏ ra dửng dưng: “Sao anh lại nghĩ thế cơ chứ! Chúng ta là sát thủ, không nhẫn tâm ác độc thì làm sao xứng làm sát thủ?”
Bào Văn mỉm cười đầy hài lòng, còn tôi thì suýt chết. Đến bây giờ mà người đàn bà này vẫn còn thường xuyên quan sát nét mặt tôi như thế. Điều này cho thấy, dù cô ta thật sự bị tôi lừa, tôi cũng không được phép lơ là cảnh giác.

Tôi nói: “Anh đi trước. Đừng để lại bất kỳ dấu vết nào ở hiện trường, nghe chưa?”

Bào Văn đáp lời: “Em làm việc thì chồng cứ yên tâm.”

Tôi cầm lên tay cô ta lên rồi đặt môi hôn: “Yên tâm. Dĩ nhiên là anh yên tâm rồi.”

Vậy là tôi trở về khách sạn. Vừa đến nơi, tôi đã thấy chị Hoa đang đứng hút thuốc trước cửa sổ sát đất ở tầng trệt. Có lẽ nãy giờ chị Hoa đã hút thuốc liên tục, vì xung quanh chị ta toàn là khói thuốc mịt mù. Tôi liếc mắt nhìn đầu lọc, là thuốc lá dành cho phụ nữ, nhãn hiệu mà chị Hoa vẫn thường dùng.
Chắc không phải chị ta đã đứng đây từ sau khi tôi rời đi đâu nhỉ?

Thấy tôi bước vào, chị Hoa quay mặt lại nhìn tôi. Trong đôi mắt đã mất đi nét ngây thơ từ rất lâu của chị ta hiện lên sự căng thẳng, đầu lọc bị kẹp chặt trong tay. Tôi thấy đầu lọc thuốc ấy hình như sắp bị chị ta kẹp gãy rồi. Giữa làn khói mịt mờ, dường như tôi nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng vô bờ đang cuồn cuộn ập về phía mình.

Tôi gật đầu với chị Hoa. Thấy cơ thể chị ta lảo đảo, tôi lập tức đỡ chị từ từ ngồi xuống sô pha. Giây phút ấy, tôi cảm giác chị ta vụn vỡ, vỡ nát rồi, biến thành một đống mảnh vụn.

Lãnh đạm bước vào thang máy, tôi nhìn bóng lưng run rẩy của chị Hoa. Tôi chợt nhớ lại chị ta thời trẻ dại đã hy sinh mọi thứ của bản thân để đổi lấy vinh hoa phú quý của người đàn ông đó. Tôi nghĩ, chị ta của năm ấy rất ngu ngốc, dùng cơ thể của chính mình để làm cuộc giao dịch này, đi yêu một người khác. Mà ông trời, đã trừng phạt sự ngu xuẩn ấy.
Về phòng khách sạn, tôi lật giường lên, nhìn thấy một thiết bị nghe được đặt bên dưới. Trước đây, thiết bị này đã biến mất sau khi tôi bị Trần Danh giả mưu hại. Vào buổi tối sau khi Thẩm Nặc Ngôn rời đi, Bào Văn đến, thiết bị nghe lén này mới xuất hiện một lần nữa.

Tôi nghĩ có lẽ trước đó bọn họ không nghĩ tôi sẽ quay lại đây nên mới đem thiết bị nghe lén đi, sợ cảnh sát sẽ lục soát được.

Nhìn thấy thiết bị nghe lén này, tôi biết ngay Tống Vân Hải vẫn không tin mình. Nhưng tôi cũng chẳng kỳ vọng mình có thể nhận được lòng tin tuyệt đối từ ông ta. Tôi nằm trên giường xem ti-vi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện hai ngày nữa Tô Nhược Thủy sẽ đến, không biết đây rốt cuộc là trùng hợp hay lại là một âm mưu khác?



Ngày thứ hai, tôi ra ngoài trả tiền gia hạn mướn phòng. Thấy xung quanh ồn ào bàn tán, cả quầy lễ tân cũng xì xào nhỏ to, tôi tò mò hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhân viên lễ tân cũng thấy tôi quen mặt. Nghe tôi hỏi, họ mới nhỏ giọng đáp: “Anh không biết à? Chồng chị Hoa bị người ta gϊếŧ chết, thi thể còn được đưa đến ngay trước cửa phòng của chị ta. Tin này lan truyền khắp câu lạc bộ rồi. Nghe nói chị Hoa khóc đến nỗi ngất đi đấy.”

Một nhân viên khác lắc đầu thở dài: “Tôi thấy loại người như gã có chết cũng chả sao, khóc lóc vật vã thế làm quái gì?”

“Suỵt, bộ muốn chết hả? Lão ấy là lão đại ở câu lạc bộ của chúng ta đấy. Đám anh em của lão mà nghe cô nói như vậy chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.”

Một lời nhắc nhở khiến mấy cô gái chưa trải sự đời lập tức ngậm miệng lại. Lúc này, tôi nhìn thấy Tiểu Thúy vội vã chạy vào câu lạc bộ. Trông thấy tôi, rõ ràng em ấy vừa kinh ngạc vừa có chút hoảng hốt. Tôi làm ra vẻ rời khỏi câu lạc bộ, Tiểu Thúy cũng nhanh trí, vội vàng đi theo tôi. Đến một nơi vắng người, hai chúng tôi nhìn nhau, tôi mới hỏi: “Mẹ nuôi của em vẫn ổn chứ?”
Tiểu Thúy lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Em ấy đáp: “Mẹ nuôi rất đau lòng, nói rằng dù gì hai người cũng là vợ chồng với nhau. Mẹ có dặn em gửi lời cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giữ lời hứa, cho người kia được toàn thây.”

Nói đến đây, em ấy dè dặt quan sát tôi. Thấy tôi đang nhìn, em ấy lập tức sợ hãi thu lại ánh mắt. Tôi biết em ấy sợ mình, lên tiếng hỏi: “Có biết vì sao mẹ nuôi lại tiết lộ với em rằng anh chính là người gϊếŧ lão không?”

Thấy Tiểu Thúy khẽ lắc đầu, tôi lạnh nhạt nói tiếp: “Chị ấy sợ em và Trương Tam không biết được năng lực của tôi, sợ bọn em có hành động gì sơ sót sẽ lập tức mất mạng.”

Tiểu Thúy vừa nghe xong đã vội đáp: “Anh yên tâm. Em biết mình nên làm gì, tuyệt đối sẽ không hé môi nói lấy nửa lời.”
Tôi hờ hững nói: “Anh tin em là người biết chừng mực. Nhưng mà, em bị mẹ nuôi đẩy vào doanh trại của anh, trong lòng liệu có thấy oán giận không?”

Tiểu Thúy lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng mình không oán giận gì cả. Em ấy bảo ngày xưa từng suýt bị người ta hành hạ đến chết, chị Hoa đã cứu em ấy, nên cái mạng này của em là của chị Hoa. Dù chị Hoa có bảo em ấy đi chết, em cũng chẳng từ nan. Tôi nghĩ ở xã hội bây giờ, rất khó tìm được ai trọng tình trọng nghĩa như em ấy. Nhớ đến những người anh em tốt của mình, tôi bỗng có thêm vài phần thiện cảm với Tiểu Thúy: “Chị ấy sẽ không làm hại em. Chị Hoa là người rất có tầm nhìn. Đã chọn theo anh, thì anh sẽ không để chị ấy phí công vô ích. Bọn em chỉ cần trung thành theo anh, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
Dứt lời, tôi xoay người rời đi. Sau khi tiến hành một buổi huấn luyện ngoài trời, tôi trở về khi trời đã tối, còn tôi thì mệt rã rời. Một chiếc xe phóng ngang tôi, rồi dừng trước một khách sạn năm sao. Sau đó, tôi nhìn thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang bước ra từ trong xe. Cô gái được vài người bảo vệ che chắn cẩn thận ấy vội vàng chạy vào khách sạn. Nhìn theo bóng lưng của cô gái, tôi bỗng nhớ đến mấy bài hát truyền cảm mà cô ấy từng hát. Tôi nhớ cô ấy đã từng vòng tay ôm eo tôi, dựa vào lòng tôi, nói rằng cô ấy bằng lòng chấp nhận sự chần chừ do dự của tôi.

Tô Nhược Thủy, cô ấy đến rồi. Một lần nữa, cô ấy lại lặng lẽ đến bên cạnh tôi. Còn tôi thì vẫn giống như lần trước, tỏ ra không quen cô ấy.

Tôi đứng trên con đường đối diện khách sạn, đứng đó rất lâu. Mãi đến khi Bào Văn gọi điện, tôi mới sực tỉnh. Rời đi trong luyến tiếc, tôi quay lại Nhân Gian Phú Quý Hoa. Về đến phòng, tôi ngửi được mùi thơm của thức ăn. Bào Văn mặc một chiếc đầm hoa dài đến mắt cá chân, mái tóc đỏ được búi lên, trông xinh đẹp vô cùng. Cô ta nheo mắt nhìn tôi, nói: “Anh về rồi à? Nghe nói anh vẫn chưa ăn tối nên em có đặt đồ ăn về. Nào, lại đây ăn với em.”
Khẽ gật đầu, tôi đáp: “Để anh đi tắm trước đã.”

Tôi vừa vào nhà tắm thì Tô Quảng Hạ gọi đến. Bắt máy lên, tôi nghe thấy giọng nói đầy mệt mỏi và căm giận của anh ấy: “Giúp tôi một chuyện, hãy bảo vệ em gái tôi.”

Lòng tôi chùng xuống, như thể đánh hơi được sắp có âm mưu gì đó diễn ra. Tôi hỏi lại: “Là nhiệm vụ sao?”

“Không, đây là lời thỉnh cầu của tôi với tư cách anh trai của em ấy, với tư cách đại ca của cậu.”

“Anh yên tâm.”

Lúc này, Bào Văn xuất hiện. Tôi làm động tác ‘suỵt’ với cô ta, sau đó bảo với Tô Quảng Hạ rằng tôi phải cúp máy rồi.





Tôi vừa cúp, Bào Văn đã hỏi: “Tô Quảng Hạ gọi anh à?”





Khẽ gật đầu, tôi đáp: “Ừ, anh ta hỏi anh nhiệm vụ thế nào rồi.”





Bào Văn không nghi ngờ gì. Cô ta ôm lấy tôi, đẩy tôi vào tường rồi hôn lên môi tôi: “Ăn em trước rồi ăn cơm nhé?”


Ngắm nhìn ánh mắt si mê của Bào Văn, tôi cố ý hôn lên trán cô ta đầy âu yếm: “Anh rất sẵn lòng.”









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv