Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 427: Giả hổ ăn thịt em



Tôi mong chờ dẫn theo nhóm Thân Thành Hoa cùng tôi bước vào một tương lai tươi mới, bốn người không được thiếu một ai, đây không phải là câu khẩu hiệu hô lên một cách tùy tiện, mà là lời thề của một người quân nhân với các anh em của mình.

Đón gió lao qua khu rừng đầy bụi gai, lội qua dòng sông được mặt trời sưởi ấm may không bị lạnh thấu xương, tôi hít một hơi lao xuống núi, lúc tôi lên đến nơi, tôi quay người lại nhìn nhóm Thân Thành Hoa cách tôi không xa, mới chạy được có một phần tư lộ trình thôi, cho nên thể trạng của bọn họ vẫn rất tốt, tôi hô lên: “Cố lên nào, các anh ai đuổi kịp được tôi, tôi sẽ mặt dày, bất chấp hiểm nguy để xin số điện thoại vị sĩ quan huấn luyện xinh đẹp kia cho”.

Nghe được câu này, ba người đột nhiên khí thế hừng hừng lao tới. Chỉ có điều lên được trên núi rồi, chạy được một đoạn, tôi thấy khoảng cách giữa tôi và họ càng lúc càng xa, tôi nhìn thời gian, với tốc độ của bọn họ bây giờ, đừng nói là 30 phút, kể cả 40 phút chắc cũng không về kịp, mà nếu như tôi quay lại dẫn dắt bọn họ, thì có khi tôi cũng sẽ bị họ liên lụy, không hoàn thành được bài kiểm tra này.

Nhưng tôi không hề do dự chạy ngược trở lại, thấy tôi quay đầu, nhóm Thân Thành Hoa đang thở hổn hển cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, hỏi tôi sao lại quay lại, còn nói tôi không cần phải đợi bọn họ, nếu không cả bốn người sẽ chẳng có ai vào được.

Tôi hô lên: “Các anh vẫn chưa cố hết sức, vẫn còn có thể nhanh hơn, mạnh hơn được nữa! Các anh đừng quên những lời chúng ta vừa nói, bốn người không thể thiếu một. Nếu như các anh thực sự không qua được, tôi cũng sẽ không một mình tới chỗ đội trưởng Tô đâu”.

“Tên ngốc! Vì chúng tôi mà bỏ lỡ tiền đồ rộng mở, có đáng không?”. Thân Thành Hoa gào lên, nhưng sắc mặt lại không có vẻ tức giận, mà tốc độ còn trở nên nhanh hơn, thấy tôi cười, nói đáng, anh ấy lại hô lớn: “Mẹ kiếp, cố lên! Hai cái đồ ẻo lả các cậu mà dám ngáng chân Tiểu Hải, tôi nói cho các cậu biết, từ giờ trở đi tôi sẽ gọi các cậu là ‘đồ ẻo lả’!”

“Mẹ nó, anh mới là đồ ẻo lả ấy!”. Dương Nhất Phàm và Trương Nhất Sơn mạo muội chửi thề, tiếp tục nghiến răng dùng hết sức đuổi theo.
Advertisement


Không biết có phải tiềm lực được kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộc phát ra ngoài không, tốc độ của bốn người chúng tôi sau đó trở nên nhanh hơn, nhưng ngoài tôi ra, nhóm Thân Thành Hoa đã không còn sức nói chuyện nữa, tôi thấy ánh mắt bọn họ trống rỗng nhìn về phía trước, chỉ có đôi chân là không ngừng lao đi, biết được bọn họ quá đỗi mệt mỏi rồi. Cứ tiếp tục thế này, con người sẽ có hai kết cục, một là tiềm lực được bộc phát hết ra ngoài, còn hai là ngược lại, cơ thể có khả năng sẽ bị suy nhược, có khi còn vì thế mà gặp phải các vấn đề nghiêm trọng khác như bị choáng.

Nghĩ vậy, tôi đột nhiên thấy hơi lo lắng, bảo bọn họ đừng miễn cưỡng quá, còn nói tôi chỉ đùa thôi, sẽ không phải vì bọn họ mà không đi thật đâu. Ba người bọn họ xua xua tay, ra điều là không sao, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Thấy bọn họ nỗ lực như vậy, tôi thật sự rất cảm động. Tôi biết bọn họ là vì tôi nên mới liều mạng như vậy, rồi tôi dốc hết sức chạy, tôi tính sẽ về đích trước, sau đó tới phòng y tế gọi bác sĩ, bảo bọn họ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Cứ như vậy, tôi chạy về đích, lúc này mọi người đều vui sướng reo hò, bởi vì Tô Quảng Hạ nói tôi đã về đích trong thời gian quy định, nhiệm vụ bất khả thi này đã được tôi hoàn thành một cách dễ dàng, mọi người sao có thể không phấn khích chứ? Nhưng tôi không có thời gian để nhận những chàng vỗ tay và những lời tán dương đó, tôi lướt qua Ngô Quảng Hạ, chạy thẳng tới phòng y tế cách đó không xa.
Advertisement




Đến phòng y tế, sau khi tôi nói lại một lượt tình hình, mấy vị bác sĩ mang đầy đủ đồ đạc, đi theo tôi tới thao trường. Lúc này, nhóm Thân Thành Hoa đã về đích, bọn họ mỗi người tựa vào một cái cây to, không dám nằm xuống, mặt mày trắng bệch, thở hổn hển, khắp người đều là những vết thương do bụi gai cứa vào, các bác sĩ thấy vậy, vội vàng đỡ bọn họ lên cáng rồi đưa về phòng y tế.
Thân Thành Hoa nhìn tôi, áy náy nói: “Tiểu Hải, xin lỗi, tôi đã cố hết sức rồi mà vẫn không được”.

Trong lòng tôi rất buồn, an ủi bọn họ: “Không sao, các anh đã rất giỏi rồi”.

“Thực lực của các cậu thực sự chưa đủ”. Lúc này, Tô Quảng Hạ nghiêm túc nói.

Mặc dù tôi luôn coi Tô Quảng Hạ như anh trai, nhưng nghe anh ấy nói như vậy tôi có hơi tức giận, tôi đang định nói, thì Tô Quảng Hạ lại tiếp lời: “Nhưng các cậu đã có sự tiến bộ rất lớn, hơn nữa có thể chịu khổ, có tinh thần liều mạng, tôi nghĩ dưới tay tôi, các cậu hoàn toàn có thể trở thành lính đặc chủng ưu tú”.

Nghe thấy câu này, tôi hơi sững người, một lúc sau mới kích động hỏi: “Đội trưởng Tô, ý của anh là, bọn họ đã qua cửa rồi sao?”

Tô Quảng Hạ gật đầu, tôi và mấy người Thân Thành Hoa nhìn nhau, vui mừng hò reo, Tô Quảng Hạ nói: “Mục đích của trận thi đấu lần này, điểm quan trọng vốn dĩ không phải là kiểm tra tốc độ và sức chịu đựng của các cậu, mà là kiểm tra tinh thần phấn đấu giao tranh, và cả tình nghĩa với chiễn hữu của các cậu nữa. Chúc mừng, các cậu đều đã qua cửa rồi”.
Bốn người chúng tôi vui sướng ôm lấy nhau, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, nhưng chả mấy chốc nhóm Thân Thành Hoa bắt đầu kêu lên đau đớn, mấy vị bác sĩ bất đắc dĩ nói bọn họ vẫn bị thương, bảo bọn họ đừng vội phấn khích quá.

Tôi nhìn Tô Quảng Hạ, hỏi anh ấy có thể đợi các anh em của tôi hồi phục rồi mới bắt đầu bài kiểm tra số 3 không?

Tô Quảng Hạ nói anh ấy chỉ có thể cho bọn họ hai tiếng, Thân Thành Hoa cười nói: “Hai tiếng là đủ rồi, cảm ơn đội trưởng Tô”.

Trương Nhất Sơn cũng cười hi hi nói: “Đội trưởng Tô, anh đúng là nam thần của em”.

Sau khi bọn họ được đưa đi, Tô Quảng Hạ nhìn tôi, hỏi: “Thế còn cậu? Có cần nghỉ ngơi không?”

Lúc này, rất nhiều người xung quanh bảo tôi nghỉ ngơi, có người còn nói bắn súng vốn không phải thế mạnh của tôi, giờ tôi lại bị tiêu hao nhiều thể lực như vậy, e là cầm súng sẽ cầm không chắc, ảnh hưởng đến kết quả. Nói thật thì tôi cũng khá mệt, nhưng tôi không thể nghỉ ngơi, bởi vì tôi biết nếu muốn có được sự coi trọng tuyệt đối của Tô Quảng Hạ, được anh ấy ‘trọng dụng’, thì bắt buộc phải thể hiện được trình độ khiến người khác kinh ngạc.
Biểu hiện của tôi lúc trước có thể là rất đã mắt rất lợi hại đối với một lính đặc chủng bình thường, nhưng trong đội ngũ của Tô Quảng Hạ, đoán chừng cũng chỉ bình thường mà thôi, dù sao tôi cũng đã được nhìn thấy tốc độ chạy của anh ấy, trông anh ấy đầu to vậy thôi, chứ một khi đã chạy, thì tôi chỉ có nước hít bụi.

Cho nên để có thể biểu hiện được sự ưu tú của mình một cách tối đa, trước hết tôi nói lời cảm ơn với những chiến hữu đã quan tâm tôi, sau đó cứng rắn nói: “Báo cáo đội trưởng Tô, tôi không cần nghỉ ngơi! Có thể lập tức tiến hành bài kiểm tra thứ 3”.

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều ngây ra, thậm chí có người còn nghĩ tôi đang ra vẻ lợi hại, coi lòng tốt của bọn họ thành những lời ác ý.

Có người còn nghĩ nếu lát nữa thành tích bắn súng của tôi không tốt, sẽ lấy lí do tiêu hao quá nhiều thể lực ra để ngụy biện, lấp liếm đi sự thật là trình độ bắn súng của tôi không tốt.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ, nghe Tô Quảng Hạ nói: “Nhĩ Hải, cậu nghe cho rõ đây, cậu đã lựa chọn như vậy, thì lát nữa cho dù kết quả bắn súng của cậu không đạt, tôi cũng sẽ không châm trước cho cậu đâu, không đạt là không đạt”.

Lãnh đạo sợ tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội quan trọng lần này, cũng lên tiếng khuyên bảo: “Nhĩ Hải, cậu phải nghĩ cho kỹ, sai một li đi một dặm đấy”.

Tôi cười nói: “Cảm ơn thủ trưởng đã quan tâm, thủ trưởng yên tâm, Nhĩ Hải tôi tuyệt đối không đem tiền đồ của bản thân ra làm trò đùa, tôi sẽ cho Tô Quảng Hạ biết, anh ấy lựa chọn tôi là sáng suốt”.

“Được, tôi rất thích sự tự tin của cậu, đi, đến trường bắn”. Tô Quảng Hạ ra hiệu cho vị lãnh đạo định khuyên tôi đừng nói gì cả, sau đó dẫn tôi tới trường bắn.

Anh ấy nghĩ một lúc, rồi để mọi người cùng tới xem. Vốn dĩ mọi người đều rất hiếu kỳ sao tôi lại dám tự tin như thế, nghe thấy được phép đi, liền lũ lượt kéo nhau đi. Đến trường bắn, Tô Quảng Hạ ra hiệu cho người đi cắm bia, lúc này, Tống Giai Âm luôn âm thầm đi theo tôi giả bộ hưng phấn hỏi: “Bao nhiêu mét có thể khiến khả năng bắn súng của anh phát huy tốt nhất?”
Tôi nhìn cô ấy, mắt cô ấy đang nhìn về phía trước, dáng vẻ rất điềm tĩnh, khiến người ta không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

Tô Quảng Hạ cau mày nhắc nhở cô ấy nói: “Cái này phải là do anh quyết định, chứ không phải do cậu ta chọn, nếu không…”

Tôi biết ý của Tô Quảng Hạ, chắc anh ấy sợ tôi chọn tấm bia 400 mét, cho dù có thắng cũng không có gì to tát, đến lúc đó chọn tôi cũng chẳng vui vẻ gì.

Không đợi Tô Quảng Hạ nói hết, tôi cắt ngang: “1000 mét”.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há mồm, trong mắt bọn họ, chắc tôi chẳng khác gì một tên điên.

Tôi thấy Tống Giai Âm hơi nheo mắt, khóe miệng khẽ nở nụ cười mãn nguyện, còn Tô Quảng Hạ thì kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Không hối hận chứ?”

Tôi cười nói: “Không hối hận, nếu như không phải vì quá mệt, thì tôi sẽ chọn 1500 mét, nhưng để đảm bảo được thành tích, tôi chỉ có thể chọn 1000 mét thôi, hi vọng đội trưởng Tô đừng chê tôi chọn bia quá gần”.
“Đậu má, thằng nhóc này thật ngông cuồng!”. Đằng sau có người mắng, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự hưng phấn, anh ta nói: “Có điều tên nhóc này hay làm người khác bất ngờ, có khi nào trước đây cậu ta toàn giả bộ không nhỉ?”

Có mấy người cũng hùa vào phụ họa, còn có người nói nếu như hôm nay tôi có thể đạt thành tích tốt, được Tô Quảng Hạ thu nhận, thì tôi sẽ trở thành nam thần của anh ta suốt quãng đời còn lại.

Tôi mừng thầm, nói: “Xin hỏi, tôi có thể bắt đầu được chưa?”

Lúc này bia đã được dựng xong, thời khắc đó, tất cả mọi người đều im lặng, Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đều lùi ra xa để không làm ảnh hưởng đến phần thi bắn của tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, nhấc súng bắn tỉa lên ngắm vào hồng tâm, rồi điều chỉnh súng bắn tỉa sang chế độ liên thanh, sau đó bắt đầu bắn “pằng pằng pằng” một lượt hết tất cả đạn trong băng.
Tất cả mọi người đều bị hành động của tôi lúc này làm cho kinh ngạc, mãi đến khi tôi bắn xong đứng dậy, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, thiết nghĩ ai cũng không ngờ tôi lại dám ‘hấp tấp’ hoàn thành phần thi như vậy, rất nhiều người hận một nỗi không thể lên gϊếŧ tôi.





Tôi biết, nhất định là tất cả mọi người đều cho rằng tôi bắn bừa, dù sao thì trong những cuộc thi như thế này, nếu như thực sự coi trọng nó, mỗi viên đạn bắn ra đều phải rất cẩn thận, nhưng thái độ của tôi nhìn cứ như là đang tự phá hoại phần thi của mình vậy.





Mọi người bàn tán xôn xao, có người chỉ trích tôi, lắc đầu thở dài, lúc này, Tô Quảng Hạ bảo người đi kiểm tra bia báo cáo, người đó kinh ngạc hồi lâu, mãi đến khi Tô Quảng Hạ sốt ruột mắng anh ta, anh ta mới lớn tiếng hô: “Tất cả các bia đều bắn trúng hồng tâm, toàn bộ đạt 15 điểm! Trên bia chỉ có một lỗ duy nhất nằm ở hồng tâm, các viên đạn khác đều lọt qua lỗ đó rơi xuống bãi cỏ phía sau.”


Nghe thấy câu này, toàn trường bắn ồ lên, Tô Quảng Hạ thì đi thẳng ra chỗ cắm bia xem, còn Tống Giai Âm thì tiến lại chỗ tôi, mỉm cười nói: “Giả heo ăn thịt hổ à?”





Tôi thì thầm nói: “Phải, nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ giả hổ ăn thịt em”.









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv