Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 412: Em muốn bế kiểu công chúa



Nhìn người đàn ông đã chết kia, tôi lập tức cảm thấy vết thương trên người không còn đau đớn nữa, chỉ có cảm giác sảng khoái tràn ngập toàn thân. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát bèn lập tức chạy qua. Còn về việc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có người điều tra về tôi hay không, tôi cũng không quan tâm nữa. Bởi vì tôi đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi cho tốt.

Tôi trở lại lối đi bí mật kia, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút ở đó, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi nghĩ, Trần Danh giả hẳn là muốn nhân dịp Bào Văn ở bên cạnh hắn, cho người thủ tiêu tôi. Chỉ là tôi ngẫm mãi mà vẫn không hiểu, rốt cục hắn phải hận tôi tới cỡ nào mới có thể to gan làm loạn, trái lời Tống Vân Hải chứ? Hắn đúng là chẳng có một chút tình cảm anh em nào với tôi hết.

Hút xong một điếu thuốc, tôi nhắm mắt lại, chợp mắt một lát. Sau đó, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, có hai cậu bé ở bên cạnh một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Hai cậu bé đó vui vẻ đùa giỡn, tranh cãi ầm ĩ. Cách đó không xa, một người đàn ông đứng lau khẩu súng ngắn, ngắm nhìn ba mẹ con. Ánh mắt ông ấy tràn ngập sự dịu dàng, cưng chiều.

Không hiểu vì sao tôi cảm giác mặt mình đau rát. Từ từ mở mắt ra, tôi mới phát hiện nước mắt đã rơi lã chã.

Đúng lúc này, lối đi bí mật bị mở ra. Đập vào mắt tôi là một Bào Văn như sắp hóa điên. Cô ta nhìn tôi, ôm lấy tôi, kích động mà kêu lên: “Chồng. May quá, hóa ra là anh ở đây!”
Advertisement


Tôi “chậc” một tiếng, Bào Văn lập tức buông tôi ra. Cô ta căng thẳng xem vết thương trên người tôi. Khi phát hiện ra tôi bị thương ba chỗ, hơn nữa còn vì không xử lí miệng vết thương mà suýt nữa dẫn tới mất máu quá nhiều, gương mặt cô ta đằng đằng sát khí. Cô ta cõng tôi ra ngoài, miệng nói: “Em đưa anh tới bệnh viện”.

Tôi vuốt ve mái tóc đen óng ả của cô ta, dịu dáng đáp: “Anh xin lỗi, phá hỏng cả căn biệt thự đẹp đẽ của em rồi”.

Bào Văn đang quay lưng về phía tôi, hai vai cô ta run lên. Tôi thoáng kinh ngạc, bởi tôi biết lúc này cô ta đang thương tâm mà rơi nước mắt. Tôi thật không hiểu, cô ta khóc vì cái gì mới được? Chẳng lẽ là đau lòng vì tôi ư? Chẳng phải cô ta không yêu tôi, chẳng phải cô ta đang diễn kịch ư? Sao lại khóc lóc chỉ vì tôi bị thương được?

Bào Văn quay sang, trên má còn đọng vệt nước mắt. Cô ta nói: “Đồ ngốc này! Dù có là cả trăm tòa biệt thự cũng không bằng được một phần mười của anh trong lòng em! Anh xin lỗi em làm cái gì chứ?”
Advertisement




Trái tim tôi nhảy lên, tôi tròn mắt nhìn Bào Văn. Giờ phút này, tôi cảm giác như đang nhìn một cô gái yêu mình sâu đậm. Tôi bắt đầu có phần không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, không phân biệt được rõ cô ta lúc này là thật lòng hay đang diễn kịch. Tôi nghĩ, chắc chắn là do bị thương quá nặng, vậy nên vào lúc này, tôi mới có thể cảm thấy người con gái đang cõng mình có gì đó đáng yêu.

Bào Văn nhanh chóng lái xe đưa tôi tới bệnh viện. Trên đường đi, tôi thậm chí chẳng còn sức mà nói chuyện, cô ta cũng không hỏi gì tôi. Chờ sau khi xử lí vết thương ổn thỏa, truyền máu rồi truyền dịch xong, tôi mới cảm thấy ổn hơn một chút. Nằm trên giường bệnh, tôi cảm thấy mạng mình đúng là lớn. Thực ra, lúc trước tôi chỉ nghĩ là tới chỗ đó trốn một lúc, chờ cảnh sát bên ngoài đi rồi mới ra ngoài. Vậy nhưng sau khi hút xong một điếu thuốc, tôi lại ngủ lịm đi mất. Hơn nữa ngay cả lúc ngủ cũng rất mệt. Nếu không phải vì mơ giấc mơ kia rồi khóc tới tự tỉnh, có lẽ tôi sẽ chết luôn ở chỗ đó chưa biết chừng.

Đúng là nguy hiểm thật.

Ngủ một giấc xong, tôi mở mắt ra thì trông thấy Bào Văn đang gục bên giường bệnh. Tôi nghĩ tới dáng vẻ lúc cô ta cõng mình lên xe, lòng lại cảm thấy phức tạp.
Đúng lúc này, Bào Văn mở mắt. Thấy tôi đã tỉnh, cô ta mừng rỡ hỏi tôi cảm thấy thế nào rồi.

Tôi lắc đầu nói mình không sao, sau đó hỏi cô ta định giải quyết chuyện này thế nào. Cô ta nói: vì căn biệt thự nằm ở khu vực khá hẻo lánh, trong lúc xảy ra chuyện lại không có người ở đó, vậy nên không ai rõ đã xảy ra chuyện gì. Với cấp trên ở Nam Kinh thì đưa tin rằng nhà cô ta bị rò ga nên phát nổ, còn thi thể người đàn ông bị tôi bắn chết cũng đã được xử lí xong xuôi.

Nghe nói thế, tôi bỗng nổi trận lôi đình. Xử lí xong xuôi, vậy chẳng phải là hủy thi diệt tích hay sao? Tôi lạnh lùng nhìn Bào Văn: “Hắn ta chết rồi? Vậy thì làm thế nào tra ra được kẻ chỉ thị phía sau?”

Bào văn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em biết anh rất tức giận, nhưng mà... Chồng ạ, em nói thật với anh. Hiện giờ Trần Danh đã trở thành con nuôi của bố nuôi rồi. Anh ta còn hứa hẹn sau này sẽ tuyệt đối nghe lời bố, tình nguyện làm con rối cho bố, giúp bố nắm lấy thế lực ngầm ở Hoa Hạ, sau đó giao quyền hành vào tay ông ấy. Cho nên...”
Tôi có thể nghe ra được rằng Bào Văn hoàn toàn chẳng hề có ý bao biện gì cho Trần Danh giả cả. Bởi vì cô ta biết rõ rằng không thể lừa được tôi chuyện này, cũng không cần phải giấu diếm làm gì. Cô ta dùng thẳng một lí do mới để tôi từ bỏ chuyện báo thù. Tôi chỉ vào chính mình, phẫn nộ quát lên: “Anh bị người ta bắn ba phát súng, suýt chút nữa thì mất mạng. Giờ em lại nói với anh rằng bố nuôi vì lợi ích mà chẳng hề có ý định báo thù cho anh. Mà kể cả có thế, đến cả chuyện tự báo thù cũng không được phép hay sao?”

Bào Văn nhìn tôi, dịu dàng khuyên giải: “Chồng, anh nghe em nói đã. Bố nuôi làm thế cũng là vì muốn tốt cho anh thôi. Bố nuôi đã nói rồi, sau này khi ông qua đời, mọi thứ đều là để lại cho anh cả. Thay vì gϊếŧ Trần Danh để trút giận cho anh, chi bằng để anh ta giúp anh giành lấy quyền lực. Sau đó, anh chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, giành lấy cả giang sơn mà anh ta vất vả mới có được, vậy chẳng phải còn hả dạ hơn sao?”
Tôi thật sự bị sự vô sỉ của Bào Văn và Tống Vân Hải làm cho ngu cả người. Chẳng lẽ hai người bọn họ cảm thấy tôi sẽ động lòng sao? Cho dù tôi có đang trong vai kẻ mất trí nhớ đi chăng nữa, nhưng tôi dễ bắt nạt đến vậy ư? Tôi nhìn chằm chằm vào Bào Văn vài giây. Có lẽ là ánh măt của tôi khiến cô ta bất an, cô ta khẽ kêu lên một tiếng “chồng” rồi đưa tay định nắm tay tôi. Tôi rút tay về, quát: “Cút ra ngoài!”

Bào Văn giật mình, nhìn tôi đầy kinh ngạc. Tôi gào lên như phát điên: “Cô ra ngoài ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa! Cô muốn giang sơn quyền lực thì cứ đi tìm tên Trần Danh kia, đừng có đến gặp tôi! Muốn tôi nguôi cơn giận này, trừ phi Trần Danh cũng chịu ba phát súng giống tôi. Nếu không thì khỏi bàn thêm gì nữa!”

Nghe vậy, Bào Văn nhíu mày. Tôi tức giận quát: “Sao còn chưa cút đi!”
Thấy tôi tức giận tới mức phát run, sợ ảnh hưởng tới vết thương nên Bào Văn nhanh chóng đứng dậy, bảo tôi đừng nóng giận, cô ta sẽ đi ngay. Trước khi đi, cô ta tủi thân liếc nhìn tôi một cái. Chờ khi cô ta đi rồi, tôi nằm lại xuống giường, lòng cực kỳ bình tĩnh.

Thực ra, ngay từ đầu tôi đã biết rất có thể đám người phía Bào Văn sẽ không “báo thù” cho mình rồi. Dù sao thì Trần Danh giả vẫn có giá trị rất lớn với bọn họ. Vậy cho nên, sau khi nghe Bào Văn nói chuyện, tuy có phẫn nộ nhưng tôi vẫn chưa tới mức mất hết lí trí. Có điều, nếu vừa rồi tôi không thể hiện ra như vậy, chưa biết chừng Bào Văn còn nghi ngờ tôi cũng nên. Dẫu gì thì tức giận cũng mới là biểu hiện bình thường.

Nghĩ tới đây, tôi rút một điếu thuốc ra hút. Mới hút được một nửa thì một y tá đi vào. Vì còn đang ngẫm nghĩ, cho nên tôi cũng không chú ý nhiều. Mãi cho tới khi vị y tá ấy tiến sát lại gần, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô ấy, tôi mới ngẩng đầu dậy. Sau đó, một đôi mắt xinh đẹp xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Nữ y tá trước mặt chậm rãi tháo khẩu trang xuống, để lộ ra gương mặt tôi hằng quen thuộc. Tôi bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay cô ấy, dịu dàng nói: “Giai Âm, sao em lại tới đây? Hiện giờ trong bệnh viện toàn là người của cô ta, em không sợ bị phát hiện sao?”

Tống Giai Âm không nói gì, chỉ cẩn thận xem xét vết thương của tôi. Trong mắt cô ấy lúc này đong đầy đau lòng cũng phẫn nộ. Tôi bỗng hiểu ra, điều khiến cho người chín chắn điềm tĩnh như cô ấy mạo hiểm đến gặp tôi, chỉ đơn giản là cô ấy không nhịn được mà thôi! Thử hỏi có ai biết người mình yêu bị thương nặng mà vẫn thờ ơ cho nổi?

Tôi sợ cô ấy lo lắng bèn nói: “Em đừng lo, anh không sao cả. Đâu phải em không biết tố chất thân thể anh thế nào, chuẩn không cần chỉnh, sẽ hồi phục nhanh thôi. Vậy nên em cứ yên tâm”.
Tống Giai Âm bình tĩnh nhìn tôi: “Lúc nhận được tin, em đã lập tức qua đó ngay. Khi biết cảnh sát không tìm thấy được gì, em thực sự nghĩ rằng anh đã chết. Lúc đó, em gần như phát điên”.

Từ câu nói này của Tống Giai Âm, có thể thấy được cô ấy yêu tôi sâu đậm thế nào. Bởi vì chỉ có yêu tới sâu sắc, mới có thể khiến cô ấy trở nên yếu ớt, cảm tính hệt một cô gái bình thường khi ở trước mặt tôi.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, khẽ hôn lên rồi nhẹ nhàng nói: “Không việc gì đâu, anh không sao”.

Tống Giai Âm không nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt. Cảm nhận được cái ôm ấm áp từ cô ấy, tôi vô cùng cảm động và thỏa mãn. Nhưng khi nhớ tới việc Bào Văn có thể phát hiện ra chúng tôi bất kỳ lúc nào, tôi lại trở nên hồi hộp và bất an vô cùng.

Như thể biết được tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm nói: “Trước mặt anh, em chưa bao giờ tùy hứng cả. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, anh để em tùy hứng một lần, có được không?”
Nghe xong câu ấy, tôi cảm thấy trái tim mình nhói lên. Tôi gật đầu, ôm chặt lấy cô ấy: “Được, được, được. Đại tiểu thư của anh, anh nghe theo em hết. Em có thể tùy hứng bao lâu cũng được. Nếu mà có thể tùy hứng theo anh đến trên giường thì càng tốt”.

Nghe xong câu cuối cùng, Tống Giai âm tức giận trừng mắt liếc xéo tôi một cái, gương mặt cũng thoáng đỏ lên. Dáng vẻ tức giận ấy tựa như phù dung chớm nở, xinh đẹp tới động lòng người, khiến tôi nhìn mà ngây ngẩn.

Nhớ tới lúc mới quen Tống Giai Âm, tuy rằng cao quý hơn người, nhưng cô ấy vẫn mang cảm giác xinh xắn lại bướng bỉnh của một cô bé. Vậy nhưng sau khi ở bên tôi, thời gian cô ấy cười như vậy càng ngày càng ít. Nữ thần tươi cười trong trí nhớ của tôi tựa hồ dần dần trở nên buồn bã không vui. Tôi không hiểu nổi nữa. Nếu như tôi không thể khiến cô ấy hạnh phúc, vậy tôi còn có tư cách ở bên cô ấy hay sao?
Tống Giai Âm hỏi tôi đang nghĩ gì vậy. Tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Anh đang nghĩ mình phải trở nên mạnh mẽ hơn. Bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có tư cách ở bên em, mới có thể khiến em hạnh phúc”.





Tống Giai Âm hơi nhíu mày, đưa ngón tay lên chỉ vào trước ngực tôi, dịu dàng nói: “Trần Danh, cố gắng mạnh mẽ lên không cần là vì ai cả. Hãy vì chính anh, vì trái tim đang đập trong lồng ngực này của anh. Một ngày nào đó anh sẽ đứng ở vị trí cao hơn núi, sâu hơn biển, trở nên rực rỡ chói mắt. Còn em, em sẽ từ người chờ đợi anh, trở thành người đi theo từng bước tiến của anh, cùng anh tiến về phía trước”.





Tôi lắc đầu cười nói: “Không đâu. Nếu một ngày nào đó anh thực sự đứng ở vị trí quá cao so với em, anh sẽ không để em phải đuổi theo anh. Anh sẽ ôm lấy em, cùng em tiến về phía trước”.


Gương mặt của Tống Giai lộ ra một nụ cười hạnh phúc, cô ấy nói: “Được, em muốn bế công chúa”.





“Tuân lệnh!”









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv