Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 401: Nhiệm vụ mới



Tạm biệt. Người con gái tôi yêu.

Cho dù em rất thích mái tóc dài mềm mại của chị, thích đôi mắt u buồn của chị, cho dù em mong chị nhìn tôi thêm một lần nữa, mong chị nũng nịu trong lòng em.

Nhưng em không thể không đi về nơi xa, hướng đến một ngày mai không có chị.

......

Tôi xách túi lên, quay người nhanh chóng rời khỏi công viên, sau đó gọi điện thoại cho Dương Viễn Hàng, bảo hắn ta mang đến cho tôi một bộ quần áo, hắn ta thấy bộ dạng này của tôi có chút kinh ngạc hỏi tôi bị làm sao? Thấy tôi không nói gì, hắn cũng không hỏi thêm nữa.

Thay quần áo xong, tôi nói với Dương Viễn Hàng: "Thế lực ngầm của Hàng Châu sắp được thanh tẩy lại từ đầu rồi, trùm sò doanh nghiệp ở Hàng Châu cũng sẽ được Thẩm Nặc Ngôn thay thế, anh về nói với bố mình, nếu như tên Ông Thanh kia có liên hệ với ông ấy, bảo bố anh lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp bố anh loại bỏ Ông Thanh, thậm chí có thể giúp ông ta lên được vị trí chủ tịch của Hàng Châu, đồng thời cũng có thể bảo đảm không còn ai có thể lấy tính mạng của cả gia đình anh ra để uy hϊếp ông ta nữa, nhưng trước tiên ông ta phải ngoan ngoãn nghe lời đã".

Dương Viễn Hàng gật đầu nói: "Tôi biết rồi".

Tôi nhíu mày, cảm thấy thái độ của hắn có chút kỳ lạ, hỏi: "Anh không sợ tôi lừa các anh sao?"
Advertisement


Dương Viễn Hàng có chút rối rắm nói: "Sợ chứ, bởi vì nhìn anh thật sự không giống với người có thế lực lớn, nhưng không biết vì sao, hai bố con tôi đều muốn đặt cược lên anh xem sao, hơn nữa, chúng tôi hình như căn bản không có quyền từ chối mà?"

Tôi nghiêm chỉnh nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình".

Nói xong tôi quay người rời đi, Dương Viễn Hàng gọi tôi lại, tôi quay người lại, hắn ta nói: "Tôi vẫn chưa biết tên của anh".

"Nhĩ Hải".

"Nhĩ Hải? Cảm ơn anh". Dương Viễn Hàng cười nói: "Thật sự rất cảm ơn anh".
Advertisement




Tôi có chút kỳ lạ nhìn hắn ta, hắn nói: "Tôi biết khi tôi đưa Trần Như Ngọc về, anh cố ý đợi tôi đến phòng làm việc đỡ bố tôi dậy, nếu không như thế, bố tôi có thể sẽ nghi ngờ liệu có phải tôi và anh câu kết với nhau không, nhưng sự xung đột giữa tôi và anh khiến bố tôi biết tôi vì ông ấy nên mới mạo hiểm, ông ấy rất cảm động, tình cảm giữa hai bố con tôi cũng vì thế mà trở nên tốt hơn, tôi thật sự phải cảm ơn anh".

Không ngờ việc tôi làm kín đáo như vậy mà Dương Viễn Hàng có thể nhìn ra được, cũng không uổng công tôi làm vậy cho hắn ta.

Tôi thản nhiên nói: "Đây là điều anh nên nhận được".

Dừng một chút, tôi nói: "Đúng rồi, hãy đối xử tử tế với Trần Như Ngọc, anh có thể tìm người canh chừng cô ta, thậm chí có thể giám sát cô ta 24/7, nhưng ngoài ra không được làm tổn thương cô ta".

"Trần Như Ngọc có gì không giống? Đáng để anh lo lắng như vậy?", Dương Viễn Hàng có chút tò mò hỏi.

Tôi nghĩ đến Đoàn Thanh Hồ, nhẹ nhàng nói: "Cô ta tốt số, có một người chị gái tốt khiến tôi không nhẫn tâm làm tổn thương một chút nào".

Nói xong tôi liền rời đi.

Tôi tìm một nhà nghỉ không gây chú ý để ở. Sau khi đến nhà nghỉ, tôi lấy ra chiếc điện thoại cuối cùng trong người, cũng là điện thoại vệ tinh mà tôi và Bào Văn cùng mang theo, nhấn số điện thoại gọi cho Bào Văn, Bào Văn gần như nhận điện thoại ngay lập tức, không đợi tôi nói, cô ta vội vàng hỏi: "Chồng à, là anh sao? Anh đang ở đâu? Vẫn đang ở Hàng Châu đúng không?"

Nghe thấy giọng nói của Bào Văn, trong lòng tôi đột nhiên rất yên tâm, đương nhiên không phải vì vui vẻ mà yên tâm, mà là bởi vì tôi biết cô ta vẫn chưa chết một cách đơn giản như vậy, biết cô ta vẫn có thể từng chút một nhận sự giày vò của tôi nên tôi mới vui. Nghĩ đến tối qua cô ta xông đến bên cạnh Trần Danh giả trước, tôi cố ý tức giận lạnh nhạt nói: "Anh vẫn còn sống chắc em thất vọng lắm, dù sao nếu như anh chết thì em có thể ở bên tên Trần Danh kia rồi".

Bào Văn tủi thân nói: "Chồng à, anh nói linh tinh cái gì vậy? Hôm qua khi em lao đến bên cạnh Trần Danh trước là bởi vì lúc đó trên người em không có súng, em muốn xông đến chỗ anh ta để người bên cạnh anh ta bảo vệ em, như vậy thì anh không cần phải lo lắng cho em nữa. Chỉ là em không ngờ được lại có nhiều kẻ địch bao vây như vậy, lại còn có rất nhiều người tấn công anh, anh không biết, tối qua sau khi mất liên lạc với anh, em đến bây giờ vẫn không ăn không uống, trong lòng vô cùng bất an".
Tôi im lặng một lúc rồi hỏi: "Thật không?"

Bào Văn vội nói: "Những gì em nói đương nhiên là sự thật, anh đó đúng là đa nghi, xem ra chúng ta vẫn nên cách xa tên Trần Danh xui xẻo thì tốt hơn, nếu không anh cứ suốt ngày nghi ngờ em, em phải làm thế nào mới được đây? Được rồi, bây giờ anh đang ở đâu? Em đi đón anh, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện tiếp".

Tôi nghe thấy phía bên cô ta có tiếng xe cộ nên hỏi: "Em đang trên đường sao?"

Bào Văn cười nói: "Đúng thế, sau khi em nhận được tin tức Trần Thiên bị gϊếŧ, liền biết chắc chắn là anh đã gϊếŧ ông ta, dù cho không nhận được điện thoại của anh, nhưng em vẫn lập tức xuất phát đi Hàng Châu, bởi vì em biết anh nhất định sẽ liên lạc với em".

Đúng là tự tin ngu muội. Trong lòng tôi cười nhạt, nhưng miệng vẫn nói: "Xem ra cả đời này anh không thể thoát được khỏi lòng bàn tay của em rồi, anh nghĩ gì, làm thế nào đều bị em nhìn thấu hết ".
"Sao vậy? Lẽ nào anh đã từng nghĩ muốn thoát khỏi em sao?", Bào Văn dùng giọng điệu dí dỏm nói.

Xem ra cô ta thật sự cho rằng đã nắm chắc trái tim của tôi rồi, trong chớp mắt liền dùng giọng điệu này để đùa với tôi.

Tôi cười lạnh nhạt, nhưng không phát ra âm thanh, cô ta tất nhiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng của tôi, tiếp tục hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói địa chỉ cho cô ta, chúng tôi nói thêm vài câu nữa, cô ta vui vẻ tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, tôi đi tắm rửa, rồi đeo kính râm và khẩu trang che kín khuôn mặt đi tới một tiệm vàng gần đó mua cho Bào Văn một sợi dây chuyền, tôi muốn khiến người phụ nữ này mất hết sự đề phòng đối với tôi, dùng chút thủ đoạn để cô ta tưởng rằng tôi rất yêu cô ta vẫn là điều tất yếu phải làm.

Mua đồ xong quay trở lại nhà nghỉ, tôi mở ti vi xem, trên kênh truyền hình địa phương Hàng Châu lúc này đang đưa tin chuyện nhà hàng Như Ý bị phát nổ, nói trong vụ nổ này tổng cộng có bảy người thiệt mạng, sau đó còn phỏng vấn nhân viên nhà hàng, bảo nhân viên nhớ lại hình dáng và cách ăn mặc của hung thủ là tôi đây, có điều tôi sớm đã thay đổi ngụy trang, cộng thêm ông ta không biết khuôn mặt tôi rốt cuộc trông như thế nào, cho nên cảnh sát địa phương đến lúc này vẫn chưa tìm được tôi, càng không biết tôi là ai.
Có điều cũng vì chuyện này gây ầm ỹ quá lớn, nghe nói bên trên đã thành lập tổ chuyên án để điều tra vụ này, tôi nghĩ chuyện tìm ra tôi cũng là chuyện sớm muộn thôi, dù sao thì vẫn có manh mối để lần ra tung tích của tôi. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nghĩ đến nếu như Tống Giai Âm tiếp nhận nhiệm vụ này, cô ấy có lẽ sẽ lập tức tập trung vào tôi, sau đó đến tìm tôi.

Nghĩ đến Tống Giai Âm là trong lòng tôi lại đau đớn, không biết bây giờ cô ấy vẫn đang ở Hàng Châu hay đã quay về thủ đô rồi, cứ cách biệt thế này, tôi sẽ không được nhìn thấy cô ấy thêm bao lâu nữa đây? Đang suy nghĩ miên man thì Bào Văn gọi điện cho tôi, nói cô ta đã tới bên dưới rồi, tôi đeo túi lên đi xuống, vừa thấy tôi xuất hiện, cô ta giống như một đứa trẻ sống sót sau tai nạn nở một nụ cười hạnh phúc, chạy đến ôm chặt lấy tôi, ngọt ngào gọi một tiếng "chồng", tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, nói những lời trái với lòng: "Vợ, khiến em phải lo lắng rồi, xin lỗi em".
Bào Văn lắc đầu, nói: "Anh không sao là tốt rồi, đi thôi, chúng ta lên xe thôi".

Tôi nói: "Đợi đã, anh có một món quà muốn tặng em".

Bào Văn cười hỏi: "Quà ư? Quà gì vậy?"

Tôi lấy chiếc hộp trang sức trong túi ra, từ từ mở ra, cô ta nhìn thấy sợi dây chuyền thì có chút ngạc nhiên vui mừng, hỏi tôi mua lúc nào? Còn nói bây giờ đang là giai đoạn nguy hiểm, tôi không sợ lúc đi mua đồ sẽ bị bắt hay sao? Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong ánh mắt của cô ta lại tràn đầy sự đắc ý và cảm động.

Tôi đeo sợ dây chuyền lên cổ cho cô ta, sau khi đeo xong, tôi từ từ vén tóc cô ta lên sau tai, hôn lên trán cô ta nói: "Sợ chứ, sao có thể không sợ, nhưng khi nghĩ đến anh đã hiểu lầm em, lại khiến em sợ hãi cả một ngày một đêm, không nghĩ ra cách để xoa dịu em, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu".
Nghe tôi nói vậy, Bào Văn nở một nụ cười hạnh phúc, cô ta ôm chặt tôi, dựa đầu vào trong lồng ngực tôi, nói: "Chồng à, giữ được anh bên cạnh mình là việc làm giỏi nhất trong suốt cả đời này của em".

Tôi nói tôi cũng vậy, sau đó chúng tôi vui vẻ lên xe, tôi bảo Bào Văn ngồi ở ghế phụ, tôi phụ trách lái xe, cô ta không từ chối, có thể nhận ra cô ta thực sự rất mệt, cho nên trên cả đoạn đường về đều do tôi lái xe. Khi tôi vừa vòng sang cửa ghế lái, đang định mở cửa thì tôi đột nhiên nhìn thấy có một người đang đứng ở một góc cách đó không xa, tôi không khỏi nhìn về bên đó, nhưng lại không nhìn thấy gì.

Bào Văn thấy sự bất thường này, hỏi tôi nhìn cái gì? Tôi lắc đầu nói có lẽ là do tôi nhìn nhầm, luôn có cảm giác có người đang theo dõi tôi.

Bào Văn vừa nghe vậy thì liền biến sắc, bảo tôi nhanh chóng lái xe rời khỏi đó, nói không chừng đúng là có người đã theo dõi tôi rồi, tôi gật đầu, bước vào trong xe khởi động lái xe đi. Vừa lái xe tôi vừa nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng cũng không nhìn thấy gì. Lẽ nào thật sự là cảm giác của tôi đã nhầm sao? Cũng có thể, tinh thần hai hôm nay của tôi vẫn luôn căng thẳng cao độ, cũng có khả năng sinh ra ảo giác.
Sau khi lái xe được một lúc, tôi hỏi Bào Văn chúng tôi phải đi đâu, cô ta nói đi Nam Kinh, tôi giật thót tim, không vui vẻ gì hỏi cô ta đi Nam Kinh làm gì? Còn nói chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nên trở về nhà mới đúng, Nam Kinh là địa bàn của Trần Danh, tôi không muốn tới đó.

Bào Văn cười nói: "Em biết anh ghét anh ta, em cũng rất ghét anh ta, nhưng bố nuôi đã giao nhiệm vụ mới cho chúng ta, chúng ta không thể không tới đó".

"Lại có nhiệm vụ sao? Ở địa bàn của Trần Danh, chuyện gì hắn ta chẳng làm được, tại sao lại phái chúng ta tới đó?". Tôi giả vờ thấy không thỏa đáng hỏi: "Còn nữa, bố nuôi không lo lắng liệu anh đã chết ở Hàng Châu hay chưa mà đã giao nhiệm vụ mới cho chúng ta sao?"

Bào Văn thấy tôi tức giận, cười ha ha, nói: "Nhìn bộ dạng nóng nảy của anh kìa, đừng vội tức giận, anh nghe em giải thích đã. Tối qua bố nuôi nhận được tin tức anh mất tích, liền hạ lệnh bảo bọn em nhất định phải tìm được anh, vốn dĩ bọn em định tối nay sẽ tới, chỉ là cần chuẩn bị một chút mà thôi. Anh cũng biết, tối hôm đó xảy ra chuyện lớn như vậy, vì không để bị ảnh hưởng, bọn em đã rời đi ngay trong đêm, nếu như không có một chút chuẩn bị nào đã đến Hàng Châu, vậy thì nói không chừng Trần Thiên sẽ tìm cách trả thù bọn em. Ai ngờ khi bọn em còn chưa xuất phát thì anh đã làm được việc thuận lợi rồi. Bố nuôi rất vui, lúc đó còn gọi điện cho em nói phải thưởng cho chúng ta, sau đó liền giao nhiệm vụ này cho chúng ta luôn".
Tôi lạnh lùng nói: "Hóa ra là vậy".

"Bố nuôi vẫn luôn rất coi trọng anh, sao có thể không quan tâm đến anh chứ, anh đừng nghĩ nhiều nữa". Bào Văn tẩy não tôi nói.

Tôi gật đầu, nói vừa nãy tôi cũng có hơi nóng nảy, mới có những lời trách móc như vậy.

Bào Văn cười nói không sao, bảo dù bố nuôi có nghe được những lời này cũng sẽ không trách tôi.

Tôi hỏi cô ta nhiệm vụ lần này là gì? Kỳ thực khi cô ta nhắc đến nhiệm vụ mới tôi đã rất nôn nóng muốn biết rồi, nhưng tôi lại không dám thể hiện ra, nên mới chuyển hướng lạc đề như vậy, để tránh cô ta nảy sinh nghi ngờ.



Sắc mặt của Bào Văn trầm lại, cô ta nói: "Là như thế này, bên phía Án Thành có một người muốn đến tìm Trần Danh, người này giống như Trần Thiên, bên ngoài thì tỏ ra có quan hệ rất tốt với Trần Danh, nhưng bụng dạ khó lường, do kỹ năng diễn xuất của người đó rất giỏi, thậm chí đã mua chuộc được rất nhiều người bên cạnh Trần Danh, Trần Danh muốn trừ khử người đó, nhưng lại không muốn làm tổn thương những người mà anh ta quan tâm, cho nên mới nhờ đến chúng ta làm chuyện này".


Vừa nghe đến hai từ "Án Thành", trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch, giống như đạn lạc bay loạn lên vậy, tinh thần căng thẳng cao độ, bởi vì tôi biết lần này người mà bọn chúng muốn đối phó, tám chín phần chính là Vương Duy.





Tôi nắm chặt tay lái, châm chọc Trần Danh nói: "Cái tên nham hiểm đó có phải nhân cách có vấn đề không, tại sao lại có nhiều người muốn gϊếŧ hắn ta như vậy, đến cuối cùng hắn chắc sẽ không thoát được kết cục bị cô lập hoàn toàn đâu nhỉ?"





Bào Văn nhíu mày, không nói gì, tôi giả vờ như không có gì tiếp tục nói: "Có điều anh là sát thủ, anh chỉ quan tâm đến nhiệm vụ, không quan tâm hắn và những kẻ thù kia của hắn có những giao tình gì. Nói đi, lần này người hắn ta muốn gϊếŧ là ai?"





Bào Văn lấy lại tinh thần, nói: "Vương Vân Tường".






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv