Khi tôi trầm giọng nói ra được câu này, lồng ngực như trút được đám trọc khí ra ngoài, cả người bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác khoan khoái vô cùng. Đến Nam Kinh lâu như vậy rồi, đây cũng coi như là lần đầu tiên tôi được quang minh chính đại nói chuyện như vậy.
Tô Nhược Thủy há hốc miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi.
Advertisement
Tôi cũng nhìn lại cô ta, tôi muốn nhìn rõ sự biến hóa trên gương mặt cô ta, không phải giả vờ mà là muốn xem tâm tư của cô ta thế nào.
Advertisement
Mà tôi tự nhiên mở miệng nói như vậy cũng không phải do bị Tô Nhược Thủy dụ dỗ, nhịn không được mà muốn chứng minh bản thân. Tôi chỉ là cảm thấy đã đến lúc tôi cho Tô Nhược Thủy biết tôi là người như thế nào rồi.
Kì thực tôi chính là đang đánh cược, tôi đang đánh cược cái người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đó không hại mình, cô ta nói Tô Nhược Thủy có thể giúp đỡ tôi, nên tôi phải đối xử thẳng thắn với Tô Nhược Thủy, như vậy sau này giao lưu cũng tiện hơn.
Hơn nữa tôi cũng đã biết bí mật của Tô Nhược Thủy rồi, chỉ có chứng minh được tôi là một người bình thường thì mới có thể uy hiếp được cô ta, một khi có biến cũng coi như là chừa lại cho mình một con đường lui.
"Cậu, cậu có thể nói chuyện sao...?" Sau khi nhìn nhau khoảng nửa phút, Tô Nhược Thủy mới kinh ngạc mở miệng hỏi lại tôi, kinh ngạc đến mức lồng ngực thở phập phồng, trông rất gợi cảm.
Tôi khống chế lại sự hưng phấn của mình, không để bản thân lộ ra quá kích động, trầm giọng nói: "Đúng thế, tai chị không nghe nhầm đâu."
Tô Nhược Thủy lập tức tiếp tục hỏi tôi: "Vậy tại sao cậu phải giả làm người câm điếc, cậu là gián điệp bên cạnh Văn Văn sao?"
Tôi ngẫm nghĩ cô ta đã tưởng tôi và cô ta có thân phận giống nhau rồi, điều này càng chứng minh Bào Văn không đề đơn giản.
Tôi lắc đầu, trả lời: "Tôi không phải, tôi giả vờ câm điếc là chỉ muốn trở thành con rể nhà đó, tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi không có nguyên nhân nào khác".
Tô Nhược Thủy mở to đôi mắt mọng nước nhìn tôi, giống như là muốn nhìn thấu tôi có đang nói dối hay không.
Đột nhiên, cô ta ôm vòng tay ôm lấy cổ tôi thì thầm hỏi: "Cậu giấu cũng lâu đấy, vậy cậu vừa nãy đã nghe được những lời tôi và Cao Phong nói với nhau rồi, biết được vì sao tôi lại đối tốt với Văn Văn đúng không?"
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta để bản thân trông thật thành thực, sau đó nói: "Đúng vậy, tôi nghe thấy hết rồi, tôi không chỉ nghe được cuộc trò chuyện giữa chị và Cao Phong mà còn nghe được đoạn trò chuyện giữa chị và Bào Văn".
Tôi vừa dứt lời, Tô Nhược Thủy thông minh tự nhiên sẽ hiểu được ý của tôi.
Vốn tưởng rằng cô ta sẽ hoảng loạn, sẽ ra điều kiện gì đó với tôi chẳng hạn, chưa từng nghĩ đến cô ta lại thổi vào mặt tôi, dùng âm thanh lả lơi nói: "Cậu đúng là tên biến thái, không ngờ cậu vẫn luôn nghe lén chuyện giữa chị đây và Văn Văn, vậy sau khi nghe xong cậu đều tự mình giải quyết sao?"
Cái nháy mắt "đùa giỡn" của Tô Nhược Thủy đã thật sự công kích tôi, làm tôi thoáng chốc liền đỏ lựng lên, không biết mở miệng nói như thế nào.
Tô Nhược Thủy kéo mạnh cổ tôi, để mặt tôi kéo đến gần ngay trước ngực cô ta, cảm nhận được sự mềm mại và săn chắc của cô ta, suýt chút nữa là tôi đã không cầm cự nổi.
Nhưng tôi đã nhịn được, một tay đẩy Tô Nhược Thủy ra, lùi lại về sau vài bước, sau đó mới nói với cô ta: "Tô Nhược Thủy, chị, chị đừng làm như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện tử tế với chị, không có ý đồ gì khác".
"Haha, trai tân đúng là trai tân, cứ coi như cậu có thể nói đi thì cậu cũng vẫn chỉ là một tên dễ thương nhát gan mà thôi". Tô Nhược Thủy vừa chỉnh lại áo của mình vừa nói với tôi.
Tôi lại lúng túng như trước, cảm thấy Tô Nhược Thủy thật sự rất thu hút người khác, tôi thật sự đã bị cô ta áp đảo rồi.
Tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên, tiếp tục nói với cô ta: "Chị nói gì cái gì thì là cái đó, có điều chị cứ yên tâm, mặc dù tôi biết được bí mật của chị, nhưng tôi sẽ không nói ra đâu, tôi cũng hi vọng chị có thể giữ bí mật của tôi. Nhìn chung mà nói thì chúng ta cũng cùng đi trên một con đường, chúng ta nên hợp tác với nhau đi"