Tôi ngậm điếu thuốc, cố gắng rả vẻ tự phụ, như một vị công tử cao ngạo, nói: "Các ông nhớ cho kĩ, từ hôm nay trở đi, Trần Danh tôi chính là đại ca của các ông, là vua của thế lực ngầm ở Nam Kinh, các ông ở trước mặt tôi, không có tư cách nói ‘không thể’. Chỉ có thể phục tùng tuyệt đối!"
Nhìn thấy dáng vẻ không dám lỗ mãng của một đám người, tôi biết trận đấu đêm nay mình đã thắng rồi. Tôi xem thời gian, nói: "Đã không còn sớm , hôm nay kết thúc ở đây đi, ngày mai mỗi người đều phải đem đến cho tôi tài liệu về mảng mình phụ trách, hi vọng các ông đừng có lừa tôi, nếu không các ông cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đó!"
Dừng một chút, tôi lại nói: "Các ông yên tâm, nếu các ông làm tốt, tôi chắc chắn sẽ có thưởng, Trần Danh tôi tuyệt đối không quá khắt khe với một người nghiêm túc, cố gắng."
Advertisement
Nói xong, tôi vung tay, nói: "Không còn sớm nữa, chắc các ông đều rất bận, tôi sẽ không ở đây làm lãng phí thời gian của mọi người nữa, tạm biệt."
Nói xong câu này, tôi đi đến chỗ Tống Giai Âm, nụ cười của cô ấy khiến tôi đỏ mặt, tôi dằn sự ngượng ngùng trong lòng xuống, đánh bạo nói: "Giai Âm, chúng ta về nhà thôi."
Advertisement
Tống Giai Âm gật gật đầu, nói: "Được."
Sau đó tôi và Tống Giai Âm rời khỏi khách sạn Kim Lăng.
Sau khi ra ngoài, tôi mới không cố ý thẳng sống lưng nữa, mệt mỏi dựa vào xe, thở hổn hển.
Tống Giai Âm đứng bên cạnh đưa cho tôi một chai nước suối, cười hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Tôi cầm chai nước suối uống hết hơn phân nửa, sau đó nói với Tống Giai Âm: "Rất sảng khoái."
Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao có nhiều người vì muốn leo lên vị trí cao mà không tiếc dùng cách thức khác thường, không từ thủ đoạn. Sau khi leo lên được cảm giác thực sự rất tuyệt.
Lúc này, Tống Giai Âm hỏi: "Nhưng mà, nếu như cậu đã nghĩ tới việc dùng tôi, dùng nhà họ Tống để áp chế những người này, vậy sao lúc đầu lại phải làm những việc kia?"
Tôi nở nụ cười, nói: "Bởi vì tôi muốn cho mọi người cảm thấy được, cô coi trọng tôi không phải là không có nguyên nhân, mắt cô có thể không được tốt, nhưng cũng không có mù."
"Bởi vì tôi muốn cho mọi người cảm thấy được, cô xem trọng tôi không phải là không có nguyên nhân, mắt cô có thể không tốt, nhưng cũng không có mù."
Khi tôi nói xong câu đó, Tống Giai Âm chợt cười khanh khách, cô ấy nhìn tôi nói: "Tôi không chỉ không mù, mà mắt của tôi còn rất tốt nữa, thứ mà tôi nhặt là báu vật hay là đá, tôi đều biết rõ hơn ai hết."
Tôi ấm lòng, rất muốn mắng cô ấy là đồ ngốc, trên thế gian này trừ cô ấy ra, chỉ sợ là không có người thứ hai cảm thấy Trần Danh tôi là một khối báu vật. Nhưng đồng thời cũng rất cảm động, tôi không hiểu, nói: "Vì sao lại là tôi?"
Tống Giai Âm cong mắt, nghiêng đầu, nói: "Đúng vậy, vì sao lại là cậu chứ? Chắc là do duyên phận, là do vận mệnh sắp đặt."
Tống Giai Âm vẫn y như cũ chưa cho tôi một câu trả lời xác thực, ngay cả khi chúng tôi đều hiểu rõ, cô ấy trợ giúp tôi chắc chắn là có điều gì đó phía sau, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng lớp giấy này, bởi vì giờ phút này cô ấy ở bên cạnh tôi, thế là đủ lắm rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói trăng đêm nay tròn quá, hay là chúng ta men theo con phố này đi dạo một chút đi?
Tống Giai Âm nhướng mày cười, quyến rũ vô cùng, trong lời nói lại có hàm ý, hỏi: "Cậu có thời gian đi cùng tôi sao?"
Tôi cười nói: "Thời gian để đi cùng nữ thần làm sao không có được? Đi cùng cô thì dù có men theo con đường này đi một ngày một đêm, tôi cũng bằng lòng."
Tống Giai Âm cười nói: "Miệng cũng ngọt lắm, vậy được, chúng ta đi thôi, tôi nhớ là gần đây có một con phố, tên là ‘Minh Ngõa Lang’, nằm khuất ở đầu phố, là một khu chợ đêm rất náo nhiệt, chúng ta qua đó dạo đi?"
Tôi phấn chấn hẳn lên, nói đi thôi, sau đó đi thẳng đến phố Minh Ngõa Lang với cô ấy. Tuy rằng thời gian mà tôi đến Nam Kinh không ngắn, nhưng tôi chưa từng đi ra ngoài dạo phố lần nào, Minh Ngõa Lang gì đó, thật sự đây là lần đầu tiên mà tôi đi, cho nên vẫn là do Tống Giai Âm dẫn đường cho tôi, cũng may cô ấy không phải loại con gái tầm thường, mới không cảm thấy rằng tôi như thế này là mất mặt biết bao nhiêu.