Lúc này Tống Giai Âm cực kỳ giống một diễn giả, còn rất có sức hút, mỗi một câu cô ấy nói ra đều khắc sâu vào trong lòng tôi, dung hòa vào trong linh hồn tôi, làm cho tôi chấn động, chao đảo.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, cả người run rẩy, mà loại run rẩy này không phải bởi vì sợ hãi, cũng không phải là vì kích động, mà là bởi vì nhiệt huyết sôi trào.
Advertisement
Tống Giai Âm tiếp tục nói: "Đại hội đêm nay, chỉ có mình tôi có uy thế cũng vô ích, bởi vì cậu mới là người tiếp nhận thế lực của chú Lôi, cậu mới là người phải chinh phục toàn bộ người trong hội trường, tôi hy vọng cậu hiểu được, nếu cậu còn khom lưng cúi người, cậu chỉ có thể bị bọn họ khinh bỉ, xem thường, chỉ có thẳng thắt lưng, chỉ có tâm vững như đá, thì cậu mới có thể chân chính trở thành vua của thế lực ngầm ở Nam Kinh, cậu hiểu không?"
Tôi như được khai sáng, hóa ra là cô ấy đang lo lắng việc đêm nay tôi gặp các nhân vật máu mặt đó, tôi trầm giọng nói: "Tôi hiểu rồi!"
Advertisement
Tống Giai Âm đột nhiên như một huấn luyện viên nghiêm khắc, cao giọng hét: "Lớn tiếng một chút, cậu hiểu không?"
Tôi cảm xúc mãnh liệt dâng trào, hét: "Tôi hiểu rồi!"
Khi nói xong lời này, thắt lưng cong xuống theo quán tính bông chốc thẳng tắp.
Xung quanh vang lên tiếng cười trộm, tất cả những người đi ngang qua nhìn tôi giống như một tên ngốc, chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, nhưng mà tôi không có cảm thấy khó chịu, bởi vì còn có một cô gái hoa nhường nguyệt thẹn đồng ý đứng giữa dòng người vô tận ở một con phố lớn chịu xấu hổ cùng tôi, giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc và may mắn.
Hạnh phúc là vì đã gặp được cô ấy, may mắn là vì hai chúng tôi không chỉ qua loa gặp gỡ, mà cô ấy còn luôn chỉ dạy tôi tiến lên phía trước.
Tống Giai Âm đột nhiên nở một nụ cười tươi, lúc mà cô ấy cười dịu dàng thanh lịch trông thật giống như một bó hoa hồng tĩnh lặng được cắm trong bình hoa, nhưng lúc cô ấy tươi cười xán lạn lại chợt biến thành một đóa hoa hồng xanh lam đong đưa, làm động lòng người, dung mạo như tiên, làm cho người ta chết mê chết mệt, đầu óc quay cuồng.
Tống Giai Âm xoay người lên xe, nói: "Đi, đi ăn cơm, ăn uống no nê rồi, đêm nay chúng ta cùng chiến đấu."
Nghe nói như thế, máu trong người tôi sục sôi, lên xe, tôi và cô ấy đi vào một nhà hàng bình thường ăn vài món, sau đó tôi liền đi theo cô ấy đến khách sạn Kim Lăng, lúc này, tôi mượn Triệu Côn Bằng từ chỗ Tam gia, anh ấy mang theo hai mươi đàn em, cộng thêm hai mươi anh em của anh Đậu, cùng nhau hùng hổ đi đến khách sạn Kim Lăng.
Cách khách sạn Kim Lăng càng ngày càng gần, tâm tình của tôi căng thẳng theo. Khi xuống xe, phía sau lưng của tôi đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng bàn tay cũng vậy. Tống Giai Âm dẫn đầu đi xuống xe, cô ấy đứng ở trước xe nhìn tôi, tuy rằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng cũng cung cấp cho tôi một nguồn năng lượng.
Tôi cắn chặt răng, từ trên xe đi xuống, sau đó, tôi chợt nghe cô ấy nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Cả người tôi chấn động, không khỏi nghĩ tới lúc trước tôi lâm vào đường cùng, khi bị tất cả mọi người ruồng bỏ, cũng là cô ấy đứng ở bên cạnh tôi, nói một câu này.
Giờ phút này, tôi đột nhiên nổi lên lòng tham, nghĩ nếu như cô ấy có thể ở bên cạnh tôi cả đời thì thật tốt biết bao.
Theo Tống Giai Âm đi vào khách sạn Kim Lăng, chúng tôi đi lên phòng hội nghị ở lầu ba, Triệu Côn Bằng và anh Đậu một trái một phải đi theo phía sau tôi, các anh em còn lại ở bên ngoài chờ lệnh.
Cửa của phòng hội nghị rộng mở, đập vào mắt tôi là mười mấy người.
Những người này vừa thấy Tống Giai Âm, lập tức đứng lên, trăm miệng một lời gọi to: "Đại tiểu thư."