Anh Đậu đến rất nhanh, tôi nhanh chóng lên xe, bảo anh ấy đưa tôi đi gặp Tống Giai Âm. Có lẽ anh ấy cũng đoán ra được điều gì đó, anh ấy không nói lời nào đạp chân ga.
Hai mươi phút sau, tôi nhìn thấy Tống Giai Âm ở một quán cà phê. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy ngước mắt lên: “Cậu muốn hỏi sao tôi biết cậu ở Quan Lan Quốc Tế phải không?”
Advertisement
Bị cô ấy nhìn với ánh mắt điềm tĩnh như vậy, tôi đột nhiên có cảm giác không có chốn dung thân, tôi cúi đầu thật thấp, nói phải.
Tống Giai Âm đưa điện thoại cho tôi và hờ hững nói: “Mở ra xem đi.”
Advertisement
Tôi nhận lấy điện thoại, nhìn thấy bên trên là một tin nhắc, bên dưới tin nhắn là một video.
Trong điện thoại của Tống Giai Âm có một tin nhắn và một đoạn video, nội dung tin nhắn là: Người đàn ông mà cô thích, năng lực rất giỏi.
Đương nhiên tôi biết hai từ ‘năng lực’ này thật ra là có hàm ý gì, hơn nữa cái ảnh nền của video chưa mở ra rõ ràng khiến người ta nhìn không chịu nổi mà đỏ bừng mặt, tôi nhìn nhìn xung quanh, thấy anh Đậu và anh vệ sĩ kia đều đứng ở rất xa, lúc này mới run rẩy mở video lên. Video vừa mở thì đã vang lên âm thanh thở dốc, các âm thanh hỗn tạp dồn dập trộn lẫn vào nhau, làm cho tôi khó chịu vô cùng.
Tôi luống cuống tay chân tắt video, mặt chợt nóng ran, ấp úng nói không ra lời, toàn bộ đầu óc đều tràn ngập hình ảnh của cặp bộ ngực rung lắc không ngừng trong video lúc nãy.
Tống Giai Âm nhếch dôi mắt hoa đào xinh đẹp lên, nói: "Về sau đừng đi ra ngoài một mình nữa, loại chuyện này, tôi không muốn phát sinh lần thứ hai."
Cả người tôi chấn động, nhìn về phía chị ấy, phát hiện gương mặt chị ấy không vui, đáy mắt rõ ràng có đôi chút tức giận, nhưng vẻ mặt thì lại rất bình thản, khiến cho tôi đoán không ra ý trong những lời nói của chị ấy. Ý của chị ấy là không muốn tôi cùng người phụ nữ khác thân mật sao? Hay chỉ đơn thuần là không muốn tôi bị người khác gài bẫy? Còn nữa, người gửi tin nhắn là ai? Vì sao nói tôi là người đàn ông mà chị ấy thích? Người đó gài bẫy tôi và Trần Nhã, không phải là muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Tống Giai Âm chứ? Chẳng lẽ, kẻ đầu sỏ ở phía sau là người mến mộ Tống Giai Âm?
Lúc này Tống Giai Âm nói: "Tôi từ trước tới nay đều có sắp xếp người âm thầm đi theo cậu, ngày hôm qua cũng vậy, chẳng qua là đối phương biết rõ điều này, nên đã lừa người của tôi rời đi, thế cho nên cậu mới bị đối phương đánh lén thành công, tôi vốn tưởng rằng cậu bị bắt cóc giết con tin, không ngờ hóa ra là đối phương đã chuẩn bị ‘đồ tốt’ cho cậu, nhìn dáng vẻ say mê của cậu kìa, thế nào? Rất thích người phụ nữ kia sao?"
Nói tới đây, chị ấy nhẹ nhàng cười, nụ cười nửa thật nửa giả, tuy là cười rất đẹp, nhưng lại khiến lòng tôi chợt phát run, cảm giác nụ cười của chị ấy sắc lạnh như dao, trong bông có kim, khiến cho tôi không dám nói gì.
Tôi châm chước nói: "Em chỉ xem bà ấy là dì mà thôi, ai biết sẽ phát sinh loại sự tình này. . . nhưng mà, chị có biết là ai muốn hại em không?"
Tôi chờ mong nhìn Tống Giai Âm, theo như tôi thấy thì chị ấy không có gì là không thể làm, không có gì là không biết, điều khiến tôi thất vọng chính là chị ấy đã lắc đầu, nói: "Tôi không biết, nhưng mà tôi đã cho người đi thăm dò gia thế của Trần Nhã rồi."
Xem ra Tống Giai Âm cũng nghĩ như tôi, tôi hỏi chị ấy có thể bắt tay điều tra từ số điện thoại đó không? Chị ấy lắc đầu, nói đã xác minh rồi, là hacker thông qua thủ đoạn kỹ thuật xâm nhập điện thoại của một người bình thường, sau đó gửi tin nhắn qua cho chị ấy.
Hóa ra còn có thể làm như vậy, lòng dạ thật thâm hiểm.
Tống Giai Âm nói xong lời này bỗng không thèm để ý tới tôi nữa, đầu tôi có chút nhức, tôi hỏi chị ấy rằng tôi có thể đi thăm Đoàn Thanh Hồ được chưa? Chị ấy thờ ơ liếc tôi, nói: "Cậu cũng vội quá rồi đó."
Tôi nghe ra được lời nói của chị ấy có ẩn ý, nhịn không được hỏi: "Giai Âm, chẳng lẽ chị... đang ghen sao?"
Tống Giai Âm nhướng mày cười duyên, nói: "Nếu tôi nói đúng, thì cậu tính làm sao?"
Chị ấy xấu xa cười rộ lên, giống như một con hồ ly, nhưng nụ cười này so với Tô Nhược Thủy đúng là có khí thế hơn một chút, làm cho tôi có cảm giác không rét mà run. Tôi nghĩ tôi thật sự là điên rồi, mới dám hỏi chị ấy như vậy.
Tống Giai Âm thấy tôi không nói lời nào, ánh mắt đang mỉm cười đột nhiên lạnh xuống, chị ấy một tay chống cằm, nhìn về xa xăm, nói: "Đi đi, nhớ đi tắm trước, bằng không trên người cậu nồng nặc mùi son phấn khó ngửi, tôi không chắc cô ấy sẽ nghĩ như thế nào."