Tống Giai Âm khẽ cười nói: “Sao lại không được? Tất cả những gì Lôi Nhân có được đều do nhà họ Tống chúng tôi cho ông ấy, chúng tôi muốn lấy lại ai dám nói từ “không”? Hơn nữa đám người hết mực trung thành với chú Lôi hôm đó đã vào tù, mấy người còn lại lo công việc đều là người của nhà họ Tống chúng tôi, có sự ủng hộ của tôi, không ai dám phản đối cậu bước lên cao.”
Ngừng một lúc, Tống Giai Âm nói với Tam gia: “Vả lại Vân Tam Thiên cũng sẽ giúp cậu, phải không?”
Advertisement
Từ “phải không” là nói với Tam gia vì khi Tống Giai Âm nói hai từ này, ánh mắt cô ấy hướng về anh ấy.
Tam gia điềm tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, Trần Danh thăng tiến, tốt cho cả tôi và cậu ấy.”
Advertisement
Tôi biết, làm vua của thế giới ngầm có thể thống trị tất cả mọi việc của các thế lực. Nếu tôi thực sự ngồi được vào vị trí của chú Lôi thì vô cùng có lợi cho việc mở rộng thế lực ngầm và việc tranh giành địa bàn của Tam gia.
Có điều, tôi có thể dễ dàng ngồi vào vị trí vua của thế giới ngầm này sao? Tôi nhìn Tống Giai Âm nghĩ cô ấy thực sự có sức mạnh vậy sao? Thảo nào cô ấy có thể điều khiển việc sống chết của tôi, có thể một mình đến Nam Kinh mà không hề sợ đụng phải chân rết ở đây, vì vốn dĩ cô ấy chính là “con rồng mạnh” ở đất Nam Kinh này.
Lúc này Tống Giai Âm nói: “Cho dù những người này không phản đối Trần Danh nhưng nếu họ có ý định xưng vương thì cũng khó tránh việc gây rắc rối cho Trần Danh, tới lúc đó vẫn cần sự hỗ trợ của anh. Đương nhiên, nếu khả năng của Trần Danh không tốt thì chỉ có thể phải chịu lép vế.”
Nói đến đây, Tống Giai Âm nhìn tôi: “Tôi tin cậu có khả năng khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, nếu cậu không làm được thì Tống Giai Âm tôi đã nhìn nhầm người, tôi sẽ không giúp đỡ cậu nữa.”
Nghe cô ấy bảo sẽ không giúp tôi nữa, tôi đột nhiên thấy sợ hãi. Tôi không sợ cô ấy sẽ bỏ mặc tôi mà sợ cô ấy thấy tôi quá kém cỏi, từ nay về sau sẽ không quan tâm đến tôi nữa.
Mặc dù nói vậy nhưng kỳ thực áp lực trong lòng tôi cũng rất lớn.
Tống Giai Âm nhìn đồng hồ, nói cô ấy còn có việc nên để tôi ở đây đợi sau đó rời đi.
Đợi sau khi Tống Giai Âm rời đi, tôi và Tam gia ngồi trên chiếc ghế dài nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, thấp thỏm mãi.
Tam gia gợi chuyện trước: “Thanh Hồ là một người rất cố chấp, ai tốt với cô ấy, cô ấy sẽ hy sinh tính mạng vì người đó, cho nên đừng làm những việc nguy hiểm đến tính mạng mình. Tôi không muốn lại nhìn thấy cô ấy thương tích đầy người nữa.”
Tim tôi như bị đâm một nhát, tôi xuống giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Tam gia không quan tâm đến tôi, tiếp tục nói: “Thanh Hồ là một sát thủ chuyên nghiệp, chuyện này có lẽ cậu cũng biết. Nhưng chắc chắn cậu không biết được vì sao cô ấy lựa chọn con đường làm sát thủ. Bố cô ấy là một sát thủ, từ nhỏ cô ấy đã theo bố, trải qua tháng ngày canh gác cho ông ấy, chứng kiến ông ấy giết người, năm cô ấy tám tuổi đã giết một người đàn ông có ý đồ bất chính với mình. Năm mười sáu tuổi cô ấy chính thức bước chân vào con đường trở thành sát thủ, cũng cùng năm đó bố cô ấy chết trong một lần bị ám sát. Nếu nói khổ thì cô ấy khổ hơn tôi, cũng vì vậy mà cô ấy rất trân trọng những người tốt với mình.”
Tôi kinh ngạc hồi lâu nói không nên lời. Mặc dù tôi sớm đoán được lại lịch của Đoàn Thanh Hồ không đơn giản nhưng tôi không thể ngờ được những gì chị ấy từng trải qua lại ly kì đến vậy, điều khó tưởng tượng hơn cả là một cô gái tám tuổi đã là giết người, mười sáu tuổi bắt đầu là sát thủ chuyên nghiệp, nội tâm của chị ấy phải cứng rắn cỡ nào, nhưng càng cứng rắn thì chị ấy lại càng cô đơn.
Nghĩ tới đây, tôi vô cùng thương chị ấy, cũng hận bản thân vô dụng mà còn đi trêu chọc chị ấy, khiến chị ấy vì tôi mà phải lo lắng, bị thương.
Tôi đang phiền não thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi vội lao đến hỏi bác sĩ tình hình chị ấy, bác sĩ nói: “Bệnh nhân mất máu nhiều dẫn đến hôn mê sâu, hiện tại đã bổ sung huyết tương, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn rất yếu. Cậu là chồng cô ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy, còn nữa một cô gái mà phải chịu vết thương thế này, cậu làm chồng mà thiếu trách nhiệm quá.”
Tôi hơi ngại, muốn nói tôi không phải là chồng của chị ấy nhưng bác sĩ thậm chí không cho tôi có cơ hội mở miệng đã vội vàng đi luôn.
Tôi giở khóc giở cười, nhìn Đoàn Thanh Hồ đang được y tá đẩy ra, khuôn mặt chị ấy rất nhợt nhạt, đôi mắt nhắm chặt trông giống như một cô gái xinh đẹp đang ngủ. Tôi không dám làm làm phiền chị ấy, đến phòng bệnh của chị ấy với Tam gia, sau đó tôi bảo Tam gia ở lại trông chị ấy, tôi ra ngoài mua chút đồ cần dùng trong thời gian ở viện. Khi tôi quay lại phòng bệnh, Đoàn Thanh Hồ đã tỉnh lại, Tam gia ngồi cạnh chị ấy, không biết đã nói gì, mà khiến chị ấy cười thật dịu dàng.