Tôi cười, biết đây chính là khoảng cách về vị trí của đời người.
Tống Giai Âm đột nhiên cười nói: “Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ đứng cao hơn anh ta.”
Tôi nhìn ánh mắt kiên định của Tống Giai Âm, không kiềm nén được bật cười nói: “Cô nói đúng, nếu vị trí tôi đứng không cao làm sao có thể với tới thế giới của cô?”
Advertisement
Nghĩ một lúc tôi nói: “Nhưng chú Lôi và gia đình họ Tống có quan hệ gì? Sao cô biết được chú ấy có dã tâm phản bội gia đình họ Tống? Còn “tội phản quốc” rốt cục là sao?”
Advertisement
Tống Giai Âm nói: “Mỗi một gia tộc lớn đều nuôi một đội gián điệp, dùng để thể hiện thế lực, một mặt là để mở rộng thế lực của gia tộc mình, mặt khác là để dự phòng cho kế hoạch sau này. Một khi gia tộc lụi bại hoặc xảy ra chuyện cũng không đến mức không còn đường lui, đó gọi là ‘để lại gốc’.”
Hoá ra là vậy.
Tôi nói: “Nhưng gia đình họ Tống không phải rất mạnh sao? Tôi nghe Tô Nhược Thuỷ nói gia tộc của cô rất mạnh.”
Tống Giai Âm cười nói: “Trên đời này làm gì có cái gì là phồn thịnh mãi mãi? Triều đại nhà Thanh thuở đầu hưng thịnh huy hoàng như vậy cũng có ngày lụi bại đấy thôi?
Quả là vậy, tôi xoa xoa cằm nói: “Cho nên tội phản quốc là giả? Là tội danh dùng để diệt trừ ông ta?”
Tống Giai Âm nghe xong chớp mắt nhìn tôi hỏi: “Tôi vô sỉ như vậy sao?”
Mặc dù cô ấy đang cười nhưng tôi lại có cảm giác nguy hiểm, tôi cảm giác nếu tôi gật đầu thì ngay phút sau đó có thể sẽ bị cô ấy ném từ trên tầng xuống, nên vội nói không phải.
Tống Giai Âm hình như thích nhìn bộ dạng nghệt ra của tôi nên đôi mắt đảo đi đảo lại nhìn tôi, cuối cùng nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười của cô ấy như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước phẳng lặng, khiến người ta ngứa ngáy. Trong trí nhớ của tôi, khi Tống Giai Âm đối diện với tôi hình như lúc nào cũng giữ nụ cười, sự hung hăng, ngang tàng hình như đều dành cho người khác, còn phần dành cho tôi chỉ có nụ cười và sự quan tâm.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy tim như trôi trong biển chết, nhẹ nhàng trôi đi, rất thoải mái.
Lúc này Tống Giai Âm nói: “Nếu chú Lôi chỉ không muốn làm gián điệp cho nhà họ Tống chúng tôi cũng không sao, chỉ có điều ông ấy ngàn vạn lần không nên vì lợi ích cá nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích của quốc gia. Cho nên, không phải nhà họ Tống chúng tôi muốn lấy mạng ông ấy mà chính bản thân ông ấy muốn đánh mất cái mạng của mình.”
Tôi không hiểu nên hỏi: “Chú Lôi rốt cục đã làm chuyện xấu gì?”
Tống Giai Âm nói: “Chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, tôi không thể nói cho cậu. Chuyện tôi có thể nói cho cậu là chúng tôi sẽ không nuôi thả một gián điệp cho nên gia đình tôi đã phát hiện ra từng hành động của chú Lôi từ sớm, những hành động của ông ấy đi ngược với tôn chỉ của nhà họ Tống chúng tôi cho nên tôi mới thăm dò thế này.”
Tôi “ồ” lên một tiếng, cũng không có ý định hỏi cho rõ ngọn ngành. Tôi nhìn trộm đôi chân dài bên trong chiếc quần bò bó chặt, thầm khen đôi chân cô ấy thật đẹp, chẳng có cái sẹo nào. Nhìn từ eo xuống, trông cô ấy như cây đàn tì bà dựng ngược, khiến tôi không sao ngừng nghĩ đến đôi chân còn đang được giấu trong đôi giày thể thao đẹp đến mức nào?
Tống Giai Âm đột nhiên hỏi tôi nhìn chán chưa? Tôi vội thu ánh mắt về đáp: “Là do cô bảo nếu tôi đoán đúng sẽ cho tôi nhìn cô thêm mà.”
Nói xong, tôi nhớ ra vấn đề vẫn chưa hỏi liền hỏi: “Giai Âm, cô có thể nói cho tôi biết rõ hơn không?”
Tống Giai Âm nhếch mày cười nói: “Không thể.”
Tôi phiền não chết đi được, nói: “Không phải cô bảo nếu tôi đoán đúng cô sẽ trả lời câu hỏi của tôi sao? Sao giờ lại không được?”
Tống Giai Âm nhìn tôi cười đáp: “Vừa nãy tôi trả lời cậu rồi, hơn nữa không phải trả lời chỉ một câu hỏi. Theo lý mà nói cậu còn đang nợ tôi.”