Mười mấy người trong chốc lát vây quanh Đoàn Thanh Hồ, ánh mắt của chị ấy bình thản, đôi môi sẫm màu. Chị ấy rút một cái ống như ống tuýp từ trên xa xuống, sau đó mở từ giữa ra, rồi từ từ kéo sang hai bên, để lộ ra cây đao sắc nhọn.
Hai con dao.
Advertisement
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đoàn Thanh Hồ cầm vũ khí vừa to vừa dài thế này, nhưng kì lạ ở chỗ một cô gái cầm hai cây dao như vậy lại không hề khiến cho người khác có cảm giác ngỡ ngàng mà lại có cảm giác khí chất mê hoặc lòng người, khiến người ta nghĩ tới hình ảnh con báo trong rừng sâu đi giết người không chớp mắt.
Chú Lôi nhìn Đoàn Thanh Hồ cười lạnh lùng nói: “Đoàn Thanh Hồ, ‘Yêu Hồ’, con ruồi này đáng để cô rút hai cây đao ra đối đầu với chúng tôi sao?”
Advertisement
Chú Lôi đột nhiên xưng với Đoàn Thanh Hồ là “Yêu Hồ”, không thể phủ nhận hai từ này rất phù hợp với khí chất toát ra từ người chị ấy.
Điều khiến tôi không ngờ tới là, trong chớp mắt những người dưới khán đài hưng phấn hẳn, có người còn hét: “Yêu Hồ? Chính là Yêu Hồ ‘chút hồng trên môi, chính là máu của người bị giết’ sao? Một sát thủ khiến cho người khác nghe tên đã sợ mất mật sao?”
Sát thủ? Hai từ này đối với tôi mà nói vô cùng lạ lẫm. Mặc dù tôi sớm biết rằng Đoàn Thanh Hồ trước đây đã từng giết người nhưng không ngờ chị ấy là sát thủ chuyên nghiệp, thảo nào cảm giác chị ấy cho tôi luôn luôn là cảm giác nguy hiểm, thảo nào khi mà chị ấy tức giận sát khí trong đôi mắt khiến cho người khác phải run sợ. Hoá ra chị ấy chính là sát thủ nổi tiếng.
Đoàn Thanh Hồ quay hai cây đao trong tay nói: “Trên đời này không còn Yêu Hồ nữa, chỉ có Đoàn Thanh Hồ, chỉ có chị của Trần Danh.”
Một câu nói khiến tôi cảm động vô cùng, tôi hét lên: “Chị, tấm ân tình này của chị Trần Danh suốt đời không quên. Nhưng chị đi đi! Em xin chị, mau rời khỏi đây!”
Đoàn Thanh Hồ có giỏi cỡ nào thì cuối cùng cũng chỉ có một mình, nhưng bên cạnh chú Lôi là mấy chục người, hơn nữa đều là những người lợi hại. Chỉ nói riêng Đao Tử, một mình cậu ta có thể đối phó với Triệu Côn Bằng, những cao thủ như Đao Tử chí ít cũng còn mười người. Một tên Đao Tử đánh không được Đoàn Thanh Hồ, nhưng mười tên thì sao? Tôi không dám nghĩ tiếp vì tôi biết đây là một cuộc chiến chắc chắn sẽ thua.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi nói: “Muốn đi thì cùng đi.”
Sự kiên định trong ánh mắt chị ấy khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp, chỉ là tôi thật sự không thể liên lụy tới chị ấy, tôi suy nghĩ rồi nói: “Đi tìm Tam gia.”
Chỉ dựa vào một mình Đoàn Thanh Hồ thì căn bản không thể cứu nổi tôi, nhưng Tam gia thì khác, hơn nữa cho dù Tam gia không cứu được tôi thì chí ít có thể bảo đảm cho sự bình an của chị ấy.
Có điều cục diện căn bản không trong tầm kiểm soát của tôi, khi tôi nói xong câu này thì bọn Đao Tử đã đụng tới Đoàn Thanh Hồ.
Chỉ thấy ba tên xông tới Đoàn Thanh Hồ, trong tay mỗi người đều cầm dao găm. Đoàn Thanh Hồ vẫn không động đậy, khi ba tên tấn công tới gần thì chị ấy đột nhiên cử động, chị ấy xông tới trước nhanh như mũi tên bắn, xoay cây đao trong tay phải, loé ánh sáng chói mắt khiến người khác phải nhắm mắt lại. Cây đao trong tay chị ấy rạch vào cổ hai tên kia, một chân đạp vào tên đang nhắm mắt rồi nhanh chóng chiếm được ưu thế.
Có điều, trừ một tên bị chị ấy đạp ra ngoài thì hai tên sau bị hai cây đao làm bị thương thì nhanh chóng né sang một bên rồi tấn công Đoàn Thanh Hồ từ một góc khác. Một tên trong số đó cũng không tồi, hắn xuất chiêu định đánh vào lưng Đoàn Thanh Hồ, nhưng tên Đao Tử khốn khiếp, mẹ kiếp, hắn đột nhiên giơ tay ra định móc từ dưới lên.
Đoàn Thanh Hồ nhún chân, sau đó bước lùi về sau mấy bước để né sự tấn công của hai tên này, đồng thời nhanh chóng xoay cây đao trong tay và rạch luôn vào tay áo Đao Tử khiến cánh tay hắn bị thương một vết rất to. Máu tươi cứ thế tuôn ra khỏi lớp da thịt bị rạch, lúc này ba tên khác cũng đã đứng sau lưng chị ấy.
Tôi hét lên “cẩn thận”, đôi chân Đoàn Thanh Hồ đạp mạnh xuống đất rồi xoay cả người trong không trung một vòng, hai cây đao trong tay cũng xoay theo vô cùng khí thế khiến ba tên lùi lại vài bước.
Càng lúc càng đông người vây quanh, Đoàn Thanh Hồ đặt hai cây đao thành hình chữ thập trước người, xoay vòng tròn, người khiến rất nhiều người không dám lại gần chị ấy, nhưng chị ấy lại xông tới rất hùng hổ.
Sát khí trong đôi mắt Đoàn Thanh Hồ rõ mồn một, hai cây đao trong tay chị ấy cắm vào hai bên vai của tên kia, sau đó chị ấy rút mạnh cây đao ra, nhanh nhẹn tránh thoát mất cú ngáng chân, hai cây đao trong tay lại quẹt qua tai của hai tên, vậy mà lại cắt đứt tai của hai kẻ đó.