Tống Giai Âm nâng kính mắt, nói nếu không tin có thể gọi điện cho em gái tôi.
Tôi vội vàng gọi điện cho nó, kết quả là em gái tôi vẫn bình yên, còn nói với tôi là kì nghỉ muốn đến Nam Kinh thăm tôi, hỏi tôi có được không.
Tôi thực sự rất nhớ em gái, nhưng giờ tôi ở Nam Kinh lăn lộn thành ra thế này, đâu có dám để nó đến, chỉ nói với nó đến lúc đó nói sau.
Advertisement
Sau khi cúp điện thoại, tôi bất giác chìm trong suy tư, em gái tôi rõ ràng bình yên ở trường, nhưng sao Dương Phàm Khôn lại nói những lời đó? Cố ý lừa otôi? Kích thích tôi? Từ đó đạt được mục đích sỉ nhục tôi? Hay là Bào Văn lừa hắn? Hay là Tống Giai Âm cứu em gái tôi?
Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Đừng nghĩ nữa, là Vân Tam Thiên."
Advertisement
Tôi giật mình thảng thốt, khá là ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô ấy nói: "Vân Tam Thiên hứa sẽ bảo vệ em gái cậu, anh ta đương nhiên sẽ không nuốt lời, hơn nữa, anh ta còn mong có thể lấy lòng Đoàn Thành Hồ bây giờ nhờ làm thêm chút việc đấy."
Thì ra là vậy, hình tượng đã sụp đổ của Tam gia trong lòng tôi, lúc này dây lại lần nữa trở nên hùng vĩ, xem ra anh ấy không trách hành vi cướp dâu, lại còn "lấy oán báo ơn" của tôi, thế này, tôi phải tìm cơ hội cảm ơn anh ấy hẳn hoi mới được.
Tôi nói: "Nhưng mà, sao cô biết những việc này? Hơn nữa có vẻ cô hiểu rất rõ quan hệ của cô Thanh Hồ và Tam gia."
Tống Giai Âm không trả lời tôi, mà chỉ bảo tôi lên xe, nói sẽ đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi cũng không khách sao với cô ấy, sau khi lên xe, vốn định hỏi cô ấy biết Tô Nhược Thủy ở bệnh viện nào không? nhưng nghĩ lại, có vẻ không có việc gì cô ấy không biết, nên tôi không hỏi, mà chỉ hỏi mấy vấn đề tôi khá quan tâm.
Tôi nói: "Chị Tống Giai Âm, sao cô lại đến Nam Kinh? Còn nữa, sao cô Thủy lại giao clip cho cô?"
Tống Giai Âm không trả lời tôi, mà chỉ buồn cười nói: "Chị Giai Âm? Chị cậu nhiều thật đấy, gọi tôi Giai Âm là được rồi."
Tôi ờ một tiếng, ấp úng mãi, nhưng ngại không dám gọi thẳng tên cô ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi không có cả gan gọi tên húy của một người con gái, không phải vì sợ mà vì cảm thấy mình không đủ tư cách.
Cuối cùng, tôi gọi một tiếng "Giai Âm" nhỏ như muỗi kêu, cúi đầu không dám nhìn cô ấy.
Tống Giai Âm thì chẳng có phản ứng gì, nói thẳng: "Vấn đề đầu tiên, tôi muốn nói thẳng với cậu, tôi đến Nam Kinh là vì cậu."
Tống Giai Âm vậy mà nói cô ấy đến Nam Kinh vì tôi, lòng tôi đột nhiên ngọt như bôi mật.
Lúc này Tống Giai Âm nói: "Về vấn đề thứ hai, trước khi tôi trả lời, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề trước."
Tôi ngay lập tức có cảm giác như đi thi, ngồi ngay ngắn nói: "Cô nói đi."
Tống Giai Âm hỏi tôi cảm thấy người đứng sau việc này là ai? Tôi nghĩ một lúc, nói chắc là đại ca phía sau Cao Phong và Tô Nhược Thủy. Lúc đầu tôi từng nghĩ là Bào Văn, nhưng khi biết tôi giết người, Bào Văn lộ vẻ mặt kinh ngạc, việc này chứng tỏ cô ta chỉ muốn sỉ nhục tôi chứ không ngờ tôi lại giết người.
Còn Cao Phong sau khi thấy Dương Phàm Khôn chưa chết, thế mà lại muốn lấy mạng hắn luôn, chỉ vì đổ tội cho tôi, việc này chứng tỏ hắn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, mà hắn chỉ làm việc cho đại ca kia, không có lệnh của người đó, hắn chắc không dám tự tiện làm vậy với tôi.
Tôi nghĩ, có khả năng sau khi Cao Phong biết kế hoạch của Bào Văn, thì đã nói cho với đại ca, đại ca ra lệnh cho hắn, bảo hắn giết Dương Phàm Khôn đổ tội cho tôi. Cũng có nghĩa là, kể cả tôi không ra tay với Dương Phàm Khôn, thì Cao Phong vẫn sẽ giết chết Dương Phàm Khôn đổ tội cho tôi.
Sau khi nghe tôi nói xong, Tống Giai Âm nhếch mày, nói: "Cậu đoán đúng hết. Nhưng cậu chưa từng nghĩ dù Dương Phàm Khôn nói kế hoạch đối phó Tô Nhược Thủy với Cao Phong, thì sao hắn lại chắc chắn cậu sẽ đi cứu Tô Nhược Thủy? Muốn đổ oan cho cậu, không có bằng chứng thì có ích gì? Còn nữa, Tô Nhược Thủy tỉnh táo như vậy, giống bị chuốc thuốc thật sao? Hay là... đang đóng kịch?”
Lòng tôi trùng xuống, đúng vậy, đây là lỗ hổng trong suy đoán của tôi, tôi nhìn Tống Giai Âm, nói tôi không biết.
Mắt Tống Giai Âm lộ vẻ hơi thất vọng, cô ấy dùng giọng nói vô cùng dịu dàng hỏi tôi: "Cậu chắc chắn cậu không biết?"