Đúng lúc tôi chịu đả kích sâu sắc, thì Dương Phàm Khôn cầm ly rượu đi tới.
Dương Phàm Khôn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó nhìn Bào Văn, nói: "Bào Văn, chúc mừng cô được như nguyện."
Advertisement
Bào Văn cười với hắn, nâng ly chạm cốc với hắn, nói: "Dương đại thiếu gia, chung vui."
Hai người nhìn nhau cười, nâng ly uống rượu, bộ dáng này có cảm giác cấu kết với nhau làm việc xấu.
Advertisement
Tôi nghĩ bụng quả nhiên là cá mè một lứa.
Lúc này Bào Văn ra ngoài cửa tiếp khách, còn lại tôi và Dương Phàm Khôn đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí khá là lúng túng.
Dương Phàm Khôn nói bằng giọng mỉa mai: "Trần Danh, vẫn chưa chúc mừng cậu, từ giờ về sau giữ chặt chỗ dựa vững chắc Bào Văn này, trở thành một thằng đàn ông bám váy đàn bà thực sự, kẻ ăn bám."
Giọng hắn rất to, khiến mọi người xung quanh ghé mắt nhìn, mọi người đều nhìn tôi khinh thường, trong đám đông còn vang lên tiếng cười nhạo. Tôi biết thằng ranh này cố ý, muốn khiến tôi mất mặt, nếu là tôi trước đây có lẽ đã co giò chạy từ lâu rồi, bây giờ, tôi lại không bỏ chạy mất mặt như thế nữa.
Tôi bước lại gần Dương Phàm Khôn thêm một bước, nói: "Dương đại thiếu gia, hâm mộ đúng không? Dù sao làm kẻ ăn bám, tôi có tư cách hơn anh."
Dương Phàm Khôn tái mặt nói: "Mặt dày vô sỉ, ăn bám đàn bà mà lại còn thấy mình hơn người khác cơ đấy."
Tôi ngang ngược nói: "Dương đại thiếu gia, anh ăn bám xuất thân của mình bao nhiêu năm nay, tôi cũng chưa khinh thường anh mà, việc ăn bám đàn bà của tôi còn chưa đâu vào đâu, anh đã ngứa mắt rồi? Thế được, anh đến cướp đi."
Nói xong, tôi giả vờ xoi mói đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: "Chỉ sợ ngoại hình anh xấu quá, cơ thể gầy gò yếu ớt, việc đó không được, đừng nói người có gương mặt như Bào Văn, đến cả bà lão cũng chẳng thèm."
Xung quanh vang lên tiếng cười trộm, khiến mặt Dương Phàm Khôn xám xịtt. Thực ra hắn không xấu, thậm chí có thể nói là khá đẹp trai, nhưng tôi đẹp từ nhỏ, kiểu rất đẹp trai, hơn nữa vì thường xuyên làm việc, nên cơ thể rắn chắc, da dẻ cũng có màu ngăm ngăm cuốn hút, vì thế so với những cậu ấm trong thành phố như họ thì nam tính hơn một chút, đương nhiên hắn cũng không thể nào so với tôi được.
Thấy Dương Phàm Khôn có vẻ không nói gì nữa, tôi không để ý hắn, đi ngang qua hắn, cố tình va vào tay hắn khiêu khích. Tôi nghĩ bụng tốt nhất là nổi điên lên, hại tôi trong bữa tiệc, như vậy, dù có nể mặt, Bào Văn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó, tình đồng minh của hai người họ sẽ sụp đổ.
Đáng tiếc, Dương Phàm Khôn rất có sức nhẫn nại, chút khiêu khích đó của tôi căn bản không thể kích thích sự tức giận của hắn, nên kế hoạch của tôi thất bại rồi.
Tôi vừa nghĩ làm sao để chọc giận Dương Phàm Khôn hoàn toàn, ép hắn và Bào Văn trở mặt, vừa đi tìm Tô Nhược Thủy. Tôi rất muốn gặp cô ấy, muốn nói chuyện với cô ấy, cũng muốn giải thích với cô ấy nguyên nhân tôi kết hôn với Bào Văn. Kì lạ là Tô Nhược Thủy vốn đứng ở trong góc không biết đã đi đâu mất tự bao giờ, tôi tìm một vòng khắp sảnh cũng không tìm thấy cô ấy, cuối cùng bị Bào Văn gọi, chỉ đành bỏ cuộc.
Nhưng, khóe mắt tôi nhìn thấy Dương Phàm Khôn đi lên tầng hai, vội nói với Bào Văn một tiếng, Bào Văn lại không thèm để ý nói: "Dương Phàm Khôn rất thích biệt thự của chúng ta, muốn đi tham quan, tôi đồng ý rồi."
Tôi hơi thất vọng, tôi vốn tưởng là hắn lén lút lên tầng hai, có ý đồ xấu xa gì đó, ai ngờ lại được Bào Văn đồng ý.
Nhưng có một điều rất kì lạ, nhà họ Dương không phải rất có tiền sao? Là đại thiếu gia nhà họ Dương, sao Dương Phàm Khôn lại có hứng thú với căn biệt thự này đến vậy? Tôi càng nghĩ càng thấy lạ, nhưng thấy vẻ mặt Bào Văn vẫn như bình thường, lại cảm giác có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi.
Bào Văn đi chúc rượu với tôi một lượt, uống đến mức tôi choáng váng đầu óc, cô ta vậy mà lại quan tâm tôi, hỏi: "Khó chịu à?"
Tôi gật đầu, cô ta hiểu ý nói: "Tôi đỡ cậu lên tầng hai nghỉ ngơi một lát, đúng lúc tôi định thay đồ."
Tôi hơi quái lạ nhìn Bào Văn, nói: "Trời sập rồi? Cô thế mà lại quan tâm tôi?"
Bào Văn đột nhiên cười quyến rũ với tôi, một tay ôm eo tôi, tay còn lại thì đặt cánh tay tôi lên bả vai cô ta, dựa vào lòng tôi, đỡ tôi lên tầng hai, dịu dàng nói: "Trần Danh, tôi biết cậu có nhiều hiểu lầm với tôi, nhưng tôi rất muốn nói cho cậu biết, tôi thực lòng muốn an ổn sống qua ngày với cậu, ngày trước chúng ta vẫn chưa kết hôn, tôi không dám nói với cậu những lời này. Bây giờ, tôi mới dám nói."
Nhìn đôi mắt xinh đẹp làm say lòng người của Bào Văn, tôi chỉ cảm thấy bàn chân lạnh ngắt, nghĩ bụng quá bất thường, người phụ nữ điên này đang làm gì vậy? Dùng mỹ nhân kế với tôi? Hay là nói cô ta thực sự muốn an ổn sống qua ngày với tôi? Lúc này, khóe mắt tôi nhác thấy Trần Nhã đứng cách bọn tôi rất gần, lại nhìn nụ cười công thức hóa của Bào Văn, đột nhiên hiểu ra, Bào Văn nói vậy là để cho Trần Nhã nghe.