Tôi đưa ảnh cho Triệu Côn Bằng, Triển Hồng giật lấy ảnh, mắt xẹt qua nét kinh ngạc, vừa đi đến máy tính vừa nói: "Mỹ nữ này xinh thật đấy, ai thế?" Nói xong nhìn tôi một cái, hỏi: "Bạn gái cậu?"
Tôi do dự rồi gật đầu, Triệu Côn Bằng bảo Triển Hồng đừng có nói linh tinh, mau giám định đi. Ai ngờ Triển Hồng vứt ảnh cho tôi, nói: "Không cần giám định, nhìn cái là biết, ảnh này còn thật hơn cả vàng, không phải ghép, cũng chưa từng sửa, chất lượng ảnh vẫn vậy, ánh sáng hay những cái khác cũng không có vết cắt ghép kỳ lạ, không có vấn đề gì."
Advertisement
Những bức ảnh này là thật?
Advertisement
Triệu Côn Bằng nhìn tôi một cái, đá cho Triển Hồng một phát, nói: "Giám định!"
Triển Hồng xoa mông, lấy ảnh từ trong tay tôi, không lâu sau, anh ấy đã dùng phần mềm photoshop quét ảnh của tôi, chỉ vào góc dưới bên phải, nói: "Thấy chưa, nếu là ảnh ghép, thì sẽ hiển thị chữ photoshop, giờ không có chữ này, chứng minh là thật."
Chút hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại của tôi đột nhiên bị dập tắt hoàn toàn. Triển Hồng nhìn tôi thương hại, nói: "Người anh em, cậu đừng bi quan quá, tôi thấy bạn gái cậu không làm việc gì quá giới hạn với người đàn ông đó, biết đâu là cậu nghĩ nhiều thôi."
Tôi ngơ ngẩn nhìn ảnh, hai tai ù ù, lúc này, Triển Hồng lật đến bức có ba người, ánh mắt tôi rơi lên người quay lưng với tôi, càng nhìn càng thấy rất quen.
"Có thể phóng to ảnh không?" Tôi nói.
Triển Hồng phóng to ảnh không ngừng, sau đó nói: "Ảnh này mấy tháng trước rồi, sao giờ cậu mới nghĩ đến việc chạy đến giám định chứ?"
Mắt tôi rơi lên cổ người kia, trong lòng kinh ngạc không thôi, sau cổ người này có một nốt ruồi thịt rất to, hình dáng hơi giống trái tim. Nốt ruồi thịt này tôi biết, là người anh em giới thiệu tôi với Bào Văn để kết hôn, trên cổ có cái này, hình dáng y hệt...
Có chuyện trùng hợp vậy sao?
Trong lòng đột nhiên sinh ra suy nghĩ đáng sợ, tôi cầm ảnh lên, quả nhiên thấy trên đó có thời gian, hơn nữa còn là mấy tháng trước.
Lúc trước ánh đèn ở cửa quán bar tối quá, thêm cả việc tôi tâm sự nặng nề, căn bản không phát hiện những cái này, giờ tính lại, nhận ra thời gian chụp những bức ảnh này, trước khi người anh em của tôi nói về việc tìm bạn trăm năm của Bào Văn mấy ngày.
Một việc là trùng hợp, hai việc, ba việc còn có thể trùng hợp không?
Tôi sợ hãi nhìn những bức ảnh này, chẳng lẽ, từ lúc bắt đầu người anh em của tôi tìm tôi để bảo tôi đi ở rể, rồi Tô Nhược Thủy tiếp cận tôi, tất cả đều là âm mưu?
Nhưng mục đích của họ là gì? Một nhân vật nhỏ bé không nổi bật như tôi, rốt cuộc có gì đáng để họ ra phí sức như vậy?
Triệu Côn Bằng lúc này nói: "Người chụp ảnh chắc chắn là ủ mưu từ trước, rốt cuộc là ai?"
Lòng tôi trĩu nặng, đúng vậy, người chụp ảnh là ai? Người này hôm nay có thể gửi ảnh cho tôi, có nghĩa là không chỉ ủ mưu trước, mà có khả năng còn biết rõ kết hoạch của Tô Nhược Thủy.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một bóng người, đó là Tống Giai Âm xuất quỷ nhập thần.
Tôi sẽ nhớ đến cô ấy không phải vì thấy việc này liên quan đến cô ấy, mà là bắt đầu nghi ngờ, cô ấy thực sự chỉ vì tò mò nên mới cứu tôi sao? Cô ấy liệu cũng có mục đích gì giống Tô Nhược Thủy không? Nếu không, tại sao cô ấy lại muốn giúp tôi?
Nhưng, trên người tôi rốt cuộc có bí mật gì? Tôi không nhịn được mắt bắt đầu nhớ lại, tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, trước khi chào đời bố tôi đã mất, mẹ tôi theo dượng, sinh em gái tôi, sau đó dượng của tôi đi làm thuê ở thành phố khác, cuối cùng bị ngã chết ở công trường, mẹ tôi năm tôi mười sáu tuổi cũng chết vì bệnh, từ đó trở đi, tôi và em gái nương tựa nhau mà sống.
Tôi nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra cái gì, một người bình thường như tôi thì có cái gì đáng để đám người này hao tâm tổn trí đến vậy.