Tôi chần chờ đáp: “Tôi là Chàng Hề.’”
Bào Văn tiếp tục hỏi: “Cậu là Chàng Hề của ai?”
Advertisement
Tôi cắn răng, không có khí phách nói: “Tôi là Chàng Hề của em, từ nay về sau, tôi chỉ thuộc về em....”
Advertisement
Bào Văn đột nhiên cười lớn đứng lên, giống như bị điên, tôi quỳ gối bên dưới, chỉ cảm thấy mình quen biết một con quỷ. Nếu lúc trước cô ta chỉ là tính tình xấu xa không có tình người thì bây giờ cô ta thật sự trở thành kẻ điên mất trí. Nếu biết trước cô ta đáng sợ như thế ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc báo thù rồi.
Cho dù giờ tôi cực kì hối hận, nhưng việc đã đến nước này tôi còn có thể làm gì? Chỉ có thể tiếp tục điên cuồng cùng cô ta, xem xem đến cuối cùng, là cô ta chết trước hay là tôi chết trước.
Giữa tôi và Bào Văn đã định sẵn sẽ có một cuộc chiến tàn khốc. Mà bắt đầu từ giây phút này, khi tôi quỳ gối dưới chân cô ta, cũng như chiếc mặt nạ tôi đang đeo trên mặt, rõ ràng là một thằng hề.
Bào Văn bắt tôi quỳ trên đất nói câu: “Chàng Hề là của em” không dưới một nghìn lần mới cho phép rời đi. Trước khi rời đi, tôi nói tôi muốn lên lầu lấy điện thoại, cô ta cũng không ngăn cản. Tôi chịu đựng đau đớn trên người bước lên lầu, vừa mở cửa, liền nhìn thấy khuôn mặt phức tạp của Trần Nhã.
Tôi biết, bà ấy nhìn thấy hết trò hề dưới lầu của tôi. Thời khắc đó, tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp sâu sắc. Tôi không nhìn bà ấy, đến bên giường lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.
Trần Nhã gọi tôi một tiếng, tôi không quay đầu, bà ấy nói: “Tôi biết cậu hận mẹ con tôi, về sau tôi nhất định sẽ khuyên bảo Văn Văn thật tốt, để nó buông bỏ hận thù với cậu.”
Tôi xoay người nhìn bà ấy, lạnh nhạt nói: “Không cần, hai người chúng tôi đã định sẽ là kẻ thù rồi.” Nói xong, tôi xoay người rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của bà ấy. Nếu nói trước kia tôi không dám cứng rắn đối đầu cùng Bào Văn, cho dù con tôi bị cô ta hại chết, tôi vẫn như cũ sợ hãi chỗ dựa sau lưng cô ta, vậy thì chuyện tối nay, đã hoàn toàn kích thích lòng thù hận trong lòng tôi.
Rời khỏi nhà Bào Văn, đầu gối tôi vẫn còn đau. Tôi đi thẳng đến một chiếc xe đậu trong góc, mở cửa tiến vào, một câu cũng không nói.
Anh Đậu không để ý cười đùa: “Trần Danh, đúng là không nhìn ra, tiểu tử nhà cậu trên người bị thương, thế mà thể lực mạnh mẽ như vậy. Thế nào, có phải bây giờ cô ta đối với cậu ngoan ngoãn phục tùng không?”
Anh ấy nói xong thì mở đèn xe, lúc này mới nhìn rõ sắc mặt của tôi. Không khí trong xe đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng, anh ấy dè dặt hỏi tôi: “Cậu sao vậy?”
Đột nhiên tôi rất muốn khóc, mà thực tế, nước mắt tôi cũng không nhịn được chảy ra. Như giọt nước tràn ly không thu lại được, tôi ôm mặt bật khóc.
Tôi chưa bao giờ sợ bản thân chịu nhục, chỉ sợ liên lụy em gái tôi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn trêu trọc phải bọn chúng, đẩy em gái tôi đến bờ vực nguy hiểm. Giờ phút này tôi cảm thấy bản thân mình là kẻ có tội, chết cũng không hết tội.
Có lẽ do tôi vốn là một người đàn ông mạnh mẽ, đột nhiên bật khóc dọa sợ mấy người bọn họ. Anh Đậu không biết phải an ủi tôi thế nào, chỉ hỏi tôi rốt cuộc làm sao, nếu tôi còn không nói anh ấy sẽ xông vào nhà bắt Bào Văn hỏi cô ta. Triệu Côn Bằng bảo anh ấy yên lặng, đợi tôi khóc đủ rồi hỏi sau.
Cuối cùng anh Đậu cho đàn em lái xe về thẳng nhà mình. Lúc sau, khóc đủ rồi tôi có chút ngượng ngùng xoa xoa nước mắt nói: “Tôi không nhịn được.”
Triệu Côn Bằng vỗ vỗ vai tôi, hỏi tôi rốt cuộc là làm sao? Tôi nói chỉ trách tôi vô dụng, làm mọi chuyện đổ vỡ.
Nói xong tôi bèn kể lại toàn bộ mọi việc.
Nghe tôi kể xong, tôi cảm nhận được trong mặt họ có vài phần thương hại, nhưng phẫn nộ nhiều hơn. Trong lòng tôi ấm áp nói: “Anh Đậu, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
Anh Đậu nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, yên tâm đi, ngày mai tôi dẫn người qua trường của em gái cậu xem xem hai thằng ranh nào dám theo dõi con bé, tôi sẽ cho chúng một trận.”