Tô Nhược Thủy vỗ nhẹ chai thủy tinh, nói: “Trong này là axit sunfuric, tôi biết một người phụ nữ như tôi không đánh lại các người, các người cùng xông lên tôi chỉ có thể bị bắt. Nhưng tôi nói cho các người biết, ai dám xông lên, dù phải liều cái mạng này, tôi cũng phải đổ axit sunfuric lên người kẻ đó! Ai không sợ đau không sợ chết, có thể lên thử!"
Advertisement
Nghe lời nói của Tô Nhược Thủy, trong lòng tôi rất cảm động, hốc mắt nóng lên.
Câu nói của Tô Nhược Thủy làm cho đám người mặt Sẹo sững sờ, cô ấy lườm bọn họ rồi nói: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người làm thế này là "bắt cóc", nếu như bị bắt, thì đợi ăn cơm tù đi!"
Advertisement
Biểu cảm của gã mặt sẹo khó coi, nói: "Cô nhóc, cô có biết tôi là ai không?"
Tô Nhược Thủy cười khúc khích nói: "Cô nhóc? Chị đây không phải cô nhóc, cũng không quan tâm anh là ai. Tôi chỉ biết là tối nay có người bắt nạt em trai tôi, mà tôi phải bảo vệ cậu ấy!"
Nghe thấy Tô Nhược Thủy nói cô ấy chắc chắn sẽ bảo vệ tôi, tôi cảm thấy lòng mình như bị chích một cái, có cảm giác mang tên thích, len lỏi theo vết chích đó, từ từ chiếm lấy cả trái tim tôi.
Mặt sẹo đột nhiên bật cười, nói: "Người đẹp mạnh mẽ ghê nhỉ." Nói rồi, hắn tiến lại gần Tô Nhược Thủy từng bước một, trong tay còn cầm cái rìu kia, Tô Nhược Thủy sợ đến mức liên tục lùi về sau, mặt sẹo nói: "Lùi lại làm gì? Chẳng phải cô rất dũng cảm sao? Chẳng phải nói không sợ chết, không sợ đau, thì xông lên sao? Tôi chính là kẻ không sợ chết, không sợ đau đó, cô làm đi, cứ hắt vào tôi, nhưng lúc cô hắt vào tôi, tôi chắc chắn sẽ cướp cái chai và hắt lại cô, một người đẹp như hoa như ngọc bỗng chốc trở thành một con mụ xấu xí."
Lòng tôi trĩu nặng, không ngờ mặt sẹo lại ghê gớm thế, nếu như là kiểu như Hùng Tử, thì đã sợ ngu người lâu rồi. Tôi bảo Tô Nhược Thủy mau đi đi, cô ấy lắc đầu, cắn chặt môi, mặc dù sợ hãi nhưng vẻ mặt rất kiên định, nói: "Cùng lắm thì chúng ta chết chung."
Mặt sẹo cười ha ha, không hề thấy sợ hãi, những người khác thấy đại ca không sợ nên ai cũng xông lên, không lâu sau đã vây lấy Tô Nhược Thủy.
Tôi sốt ruột, muốn bò dậy, nhưng có hai người đàn ông đang giữ tôi, tôi không thể động đậy được.
Tôi gào thét bảo Tô Nhược Thủy rời đi, một người đàn ông đột nhiên xông lên, mặt cô ấy tái mét, đập luôn cái chai vào người đàn ông đó, người xung quanh sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức, người đó bị chất lòng trong chai bắn vào, đột nhiên sợ đến mức kêu oa oa, nhưng hắn lại chẳng bị sao cả.
Mọi người đều ngẩn người, người đó sờ cánh tay, vỗ đùi cười nói: "Không phải axit, là nước."
Nghe thấy lời này, đám đàn ông này bỗng cười rũ rượi, có mấy người thèm thuồng sắc đẹp của Tô Nhược Thủy thoáng cái lao về phía cô ấy, cô gái ác độc và Hùng Tử vẫn luôn đứng ở chỗ xa xa cũng xông đến.
Lòng tôi nguội lạnh, đau lòng muốn chết, vì tôi hiểu rõ, nếu Tô Nhược Thủy rơi vào tay đám người này sẽ có kết cục gì, tôi gào thét thành tiếng, gào đến mức cổ họng như muốn rách ra, nhưng chẳng ai để ý tôi cả.
Tô Nhược Thủy sợ hãi ôm ngực ngồi thụp trên đất, vùi đầu, đợi móng vuốt ma quỷ của đám người này, lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói mạnh mẽ vang lên: "Dừng tay ngay cho bố mày!"
Tất cả mọi người giật mình, tôi mừng húm, chỉ thấy Triệu Côn Bằng cầm một ống tuýp trong tay, miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi bước vào, có khí thế như một người có thể địch ngàn quân.