ng rất thú vị, vì nó là cuốn vở dành cho học sinh tiểu học làm bài tập, trên đó có những hình vẽ hoạt hình rất dễ thương về những chú dê vui vẻ.
Lý Phong đưa sách cho Hứa Hiếu Dương rồi nói với Hứa Hiếu Dương: "Bố, tối mai nếu bố rảnh thì cùng mẹ nghiên cứu cái này đi".
"Không cần nghĩ về bất cứ điều gì khác, chỉ cần làm theo hướng dẫn viết trên đó là được".
Lời nói của Lý Phong khơi dậy sự tò mò mãnh liệt của Hứa Hạo Nhiên. Khi Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra định lấy cuốn sách từ tay Hứa Hiếu Dương thì Liễu Ngọc Phân đã đánh "bép" một cái vào tay Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì vừa rồi khi Hứa Hiếu Dương tình cờ mở ra, Liễu Ngọc Phân đã nhìn thấy hình ảnh nhất định không thích hợp với trẻ em.
Bà ấy nhanh chóng giật lấy cuốn sổ nhỏ trên tay Hứa Hiếu Dương, lật vài trang, ngay cả người lõi đời như bà ấy cũng không khỏi hơi đỏ mặt.
Tuy nhiên, Liễu Ngọc Phân không nói gì nhiều, bà ấy biết con rể mình làm gì cũng có lý do, anh chắc chắn không làm bừa.
Nhưng nội dung cuốn sách này thật sự quá xấu hổ, vợ chồng tập trong phòng luyện thì không sao, nhưng tuyệt đối không được để bọn trẻ xem.
Nếu không, sau hai người họ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu ấy chứ?
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn Lý Phong, cô không hiểu tại sao Lý Phong lại đưa thứ này cho bọn họ.
Sau đó, Lý Phong lấy ra hai cuốn sổ nữa ném cho Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân, bìa của hai cuốn sổ vẫn là hình hoạt hình.
Nhớ lại việc bìa một kiểu mà nội dung bên trong lại là kiểu khác, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không khỏi nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Hai người cầm lấy cuốn sổ tay, lén lút lật hai trang, mới phát hiện không còn là thứ đáng xấu hổ ban nãy nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Hiếu Dương hỏi Lý Phong: "Ăn mà cũng phải luyện à?"
"Bố, khi nào chơi game bố sẽ hiểu".
"Mà sau này, kungfu tương tự cũng sẽ xuất hiện trong trò chơi".
"Mục đích của con rất đơn giản. Đó là để cho tất cả mọi người tham gia. Ai có khả năng này thì có thể tự mình luyện tập, còn có thể đạt được hiệu quả gì, năng lực đến đâu thì phải phụ thuộc vào bản thân họ".
"Thế giới này vẫn luôn tồn tại giai cấp, ở một mức độ nào đó, điều đó là công bằng".
"Bởi vì mỗi đại gia tộc đều tích lũy hàng trăm năm kinh nghiệm và của cải mà thành, họ có những quy tắc gia tộc rất nghiêm ngặt, trói buộc dòng dõi gia tộc, đồng thời thúc đẩy họ trở nên tốt hơn".
"Nhưng trong khi những người này trở nên xuất sắc, họ cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và chèn ép những người dân bình thường".
"Bằng cách này, những người như họ sẽ chỉ ngày càng mạnh mẽ hơn, còn người dân chỉ có thể nhận được ngày càng nhiều cay đắng".
"Ngoài ra, một cuộc khủng hoảng sắp tới nhất định sẽ lật đổ toàn bộ tầng lớp xã hội".
"Cũng đã đến lúc những người bình thường phải đi con đường thuộc về họ rồi!"
Lời nói của Lý Phong nghe rất thâm thúy, nhưng Hứa Hạo Nhiên đã gói gọn nội dung cốt lõi của tổng thể trong một câu: "Anh rể, anh đang dạy mọi người luyện võ qua mạng đấy à".
Lý Phong cười nói: "Đúng vậy, em đã giải thích câu này rất xuất sắc".
Hứa Mộc Tình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nói Lý Phong: "Nếu kẻ xấu cũng học được, thì phải làm sao?"
"Ở đâu có ánh sáng, ở đó có bóng tối. Đây là điều không thể tránh khỏi".
"Thử nghĩ xem, nếu trời không tối, chúng ta còn cần đèn sao?"
"Vì vậy, anh đã nói rồi, hãy đặt thế giới vào tay của tất cả mọi người. Những người lười biếng sẽ luôn lười biếng. Những người siêng năng có thể có được của cải và quyền lực mà thế hệ của họ nên có thông qua sự chăm chỉ và khôn khéo”.
Tina suy nghĩ sâu hơn, cô ấy hỏi Lý Phong: "Nếu những đại gia tộc đó có được những thứ này? Liệu họ có trở nên mạnh mẽ hơn không?"
Lý Phong cười gằn: "Không, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ".
"Mà những thứ này, đối với đại gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn, nó chỉ đóng một vai trò rất nhỏ".
"Trong tay bọn họ, đây là một đống giấy vụn, bởi vì tất cả thành viên trong gia tộc bọn họ rất có thể đã có kungfu uyên thâm hơn rồi".
"Đối với những người dân bình thường, những kungfu này tương đương với việc phổ cập kiến thức về thế giới. Chúng cũng nhằm mục đích kích thích tiềm năng của người dân, đồng thời cho họ biết rằng họ không phải là những con kiến sống dưới đáy của xã hội, không cần mặc người ta chém giết".
“Họ có thể tự mình kiểm soát cuộc sống của chính mình, thay vì bị người khác chèn ép và trở thành nô lệ trong cuộc sống”.
Nói xong, Lý Phong chậm rãi đứng lên, nắm tay Hứa Mộc Tình nói: "Đi thôi".
Liễu Ngọc Phân vội hỏi: "Hai đứa đi đâu vậy?"
Tina nhìn Hứa Mộc Tình với vẻ ghen tị và nói: "Hôm nay anh cháu sẽ đưa chị dâu đi huấn luyện đặc biệt".
"Số người trên thế giới này có thể khiến anh trai tận lực huấn luyện đặc biệt không quá một bàn tay".
Hứa Mộc Tình vươn tay lên cái mũi thanh tú của Tina, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Con bé này, nghe em nói kìa, gato đầy mình rồi, mà có khi em là một trong số đó ấy".
Tina sững người một lúc, nhanh chóng phản ứng. Cô ấy sờ sờ mũi, cười nói: "Đúng nhỉ, em quên mất".
"Tuy nhiên, khóa huấn luyện đặc biệt này mà anh trai dành cho chị dâu chắc chắn là khác biệt, đúng không?"
Lý Phong khẽ cười, không nói gì thêm, trực tiếp cùn