10
Nửa đêm tôi tỉnh giấc vì lạnh, ngồi dậy đã thấy chiếc màn ngủ màu hồng quen thuộc.
Mở điện thoại lên, đã là một giờ sáng.
Tôi đã không đến phòng ngủ của Ngụy Trạch Thu tối nay?
Có phải phép thuật cũng có hạn định không? Nó chỉ cho tôi ba lần giấc mộng Nam Kha.
Đúng vậy, suýt chút nữa tôi quên mất, phép thuật của Lọ Lem cũng sẽ biến mất sau mười hai giờ.
Trong lòng trống vắng, một cảm giác chênh vênh giữa được và mất.
Ngụy Trạch Thu gửi tới một tin nhắn.
“Anh đã tìm ra thứ khiến em dịch chuyển (hình ảnh)”
"Mặt dây chuyền ngọc bội này là của anh, anh vẫn luôn để nó dưới gối, hôm nay anh đã cất nó vào hộp."
Tôi bấm vào bức ảnh, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích giống hệt của tôi.
Tôi cúi đầu sờ ngọc bội, thì ra là ngươi.
Tôi trả lời: " Điều này cũng quá thần kỳ đi ha ha."
"Vậy là tốt rồi, về sau em sẽ không đột nhiên xuất hiện ở trên giường của anh nữa."
Tôi tắt màn hình, chui lại vào trong chăn, ôm lấy đầu gối.
11
Sáng hôm sau tôi nhận được bốn cái túi chườm nóng nạp điện, lại còn là kiểu búp bê lông nhung.
Phía trên ghi người nhận là tôi, tôi đang thắc mắc thì mở WeChat thấy có tin nhắn của Ngụy Trạch Thu, hỏi tôi đã nhận được chưa.
Anh ấy thực sự đã mua bốn chiếc, quá phóng đại.
Tôi quá xấu hổ khi sử dụng bốn chiếc một mình, nó tiêu thụ quá nhiều điện trong ký túc xá, vì vậy tôi vừa vặn chia cho mỗi bạn cùng phòng một chiếc.
“Uầy uầy uây uây, sao thấy là lạ mà lại còn sai sai? Lần này là ai tặng đồ mà bồ nhận thế hả Khương Khương?” – Vãn Vãn trêu chọc tôi.
Tôi lườm cô ấy: "Không thể là tôi mua sao?"
“Bà thôi đi không, số lần mua đồ online của bà có thể đếm trên đầu ngón tay được. Thôi được rồi, chụy đây hiểu, có bí mật, chỉ là không muốn bật mí.”
Tôi vội vàng giải thịch, chỉ là bạn học cấp 3 gửi hơi ấm trong ngày đông giá lạnh mà thôi.