Trong quán bar, Hàn Thi Dư điên cuồng vặn vẹo. Mồ hôi thấm ướt trên trán cô đầu tóc rối bời, một luồng dính trên mặt, hết sức hấp dẫn mê người.
Từ lúc ra khỏi nhà Hàn Trạch Vũ, cô cũng không trở về Hàn viên. Hai ngày nay có Lãnh Tiếu Tiếu trước mặt, tâm tình của cô bị đè nén tới cực điểm, nếu như cô không ra ngoài, chắc cô sẽ sụp đổ rồi.
Tần Phi ngồi ở trong góc một mình buồn bực uống rượu. Anh nheo mắt, nhìn lên sân khấu có Hàn Thi Dư, đáy mắt có men say nên cũng không nhìn thấy rõ ánh sáng lộng lẫy.
Không nghĩ rằng, hai người đau lòng lại không khỏi gặp được nhau! Cái này nên gọi là gì? Duyên phận sao?
Tần Phi cười khổ một tiếng, vung tay lên, hướng về phía miệng bình quát mạnh.
Trên bàn rượu, chất đầy chai rượu trống không, Tần Phi lảo đảo say đứng lên, hướng trên sân khấu đi. Anh ra phía sau ôm lấy Hàn Thi Dư, dán chặt thân thể của cô theo tiết tấu của cô mà buông lỏng mình.
“Là anh sao?”. Hàn Thi Dư quay đầu, hai mắt lay động nhìn Tần Phi, có chút kinh ngạc.
“Thế nào, tâm tình của em cũng khó chịu sao? Em nói đi tại sao hai chúng ta đáng thương thế này luôn có thể va vào nhau nhỉ?”. Tần Phi mang theo men say mông lung, nâng lên một nụ cười thâm tình.
Hàn Thi Dư trong nháy mắt hoảng hốt, sao cô chưa từng phát hiện ra, anh lại có chút giống anh Trạch Vũ chứ?
Sẽ không…., nhất định là cô quá nhớ anh, mới có ảo giác như vậy.
Hàn Thi Dư lắc đầu một cái, trái tim tràn đầy khổ sở, quá nhớ anh thì sao chứ? Anh ấy hiện tại đang ôm người phụ nữ khác, thể hiện sự săn sóc của anh.
“Đúng vậy, anh nghĩ sao? Nói chúng ta rất có duyên phận sao? Chắc vậy, chúng ta cũng có đủ duyên phận, người phụ nữ của anh đoạt lấy người đàn ông của em”
Hàn Thi Dư dường như uống không ít rượu, khi nói chuyện một hồi rượu thổi qua, lẫn vào mùi vị cô gái trẻ trung trên người cô, kích thích thần kinh của Tần Phi.
“Rõ ràng là người đàn ông của em đoạt lấy người phụ nữ của anh, nếu không, em thay anh ta trả nợ đi?”. Tần Phi nói qua liền dùng cánh tay ôm Hàn Thi Dư, hai người càng thêm chặt chẽ dính vào một bên.
Chưa biết mùi đời, Hàn Thi Dư cảm nhận được lửa nóng của anh, thân thể căng thăng, “Anh định làm gì?”
“Em nói làm sao chúng ta lại chết tâm nhu vậy chứ? Không chừng bây giờ bọn họ cũng đang ôm nhau, sung sướng thế nào, tại sao chúng ta lại muốn tra tấn mình như vậy chứ?”. Trong lời nói Tần Phi mang theo sự hấp dẫn, cũng mang theo nhiều chua xót.
Hàn Thi Dư rõ ràng bị lời nói của Tần Phi kích thích, cô nghĩ tới đêm kia, bọn họ ở trong phòng cuồng nhiệt thế nào, căm hận trong nháy mắt tràn đầy trong đầu của cô. Thân thể của cô bắt đầu cố gắng đáp lại nhiệt tình của Tần Phi.
Tần Phi cảm nhận được chuyển động của Hàn Thi Dư, nhếch miệng lên nở nụ cười.
Vẫn còn quá non!
Tay Tần Phi bắt đầu không thành thật chạy trên người cô, anh khẽ cắn lấy vành tai của Hàn Thi Dư, trêu chọc nhiệt tình trong cơ thể cô.
Với chuyện tình thế này Hàn Thi Dư vẫn còn quá non nớt, không cách nào chống lại sự hấp dẫn. Bị Tần Phi quyến rũ, có cả rượu cồn thuốc mê, hỗn hợp tức giận căm hận điều khiển, cô theo anh đi tới khách sạn.
Tiến vào phòng, Tần Phi vội vã kéo cà vạt, thân thể cởi ra trói buộc, bởi vì ngày hôm nay trò chơi này không mang bất kỳ tình cảm nào.
Hàn Thi Dư vẫn còn sững sờ nghe được động tĩnh xoay người, thấy Tần Phi trần trụi, cảm giác say tỉnh táo rất nhiều, cô bắt đầu có chút hối hận, khi thấy phía dưới to lớn cứng rắn của anh càng thêm sợ.
“Em… em muốn đi về được không?”. Hàn Thi Dư nói xong, liền hướng tới cửa muốn đi.
Thú tính của Tần Phi tăng cao làm sao có thể bỏ qua món thịt béo này chứ?
“Bây giờ hối hận không kịp nữa rồi. Hàn Trạch Vũ, anh trai yêu quý của em ngủ với người đàn bà của tôi, hôm nay em phải bồi thường tôi thật tốt mới phải”.
Trong đôi mắt của Tần Phi có chút men say, đầy hận ý. Nhấn đánh nút chuông không quấy rầy, một thanh ôm lấy Hàn Thi Dư tới giường lớn đi tới.
“Không… không được, anh bỏ qua cho em được không?”. Hàn Thi Dư thấy Tần Phi như dã thú trước mặt, hốt hoảng giằng co.
“Cô bé, em ở trên sân khấu nhảy hấp dẫn như vậy không phải vì quyến rũ đàn ông sao? Yên tâm, anh Tần đây nhất định sẽ làm cho em hết sức thỏa mãn được không nào?”. Tần Phi dạng chân ở trên người cô, dùng sức xé rách y phục của cô.
Từng âm thanh xé rách vang lên, Hàn Thi Dư trắng như tuyết phơi bày trước mặt anh, mà Hàn Thi Dư cũng ngừng giãy giụa, chỉ yên lặng khóc, nước mắt ở khóe mắt rối rít mà xuống, thấm ướt gối.
Cô chỉ có nghe được âm thanh của chính mình, thấp giọng lẩm bẩm mà nói: Lãnh Tiếu Tiếu, tôi hận cô, tôi hận cô, cô cướp người tôi yêu, mà người đàn ông yêu cô lại hủy thân thể của tôi để dành cho anh Trạch Vũ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, đây hết thảy đều do cô làm. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt không bỏ qua cho cô.
Lột xuống lá chán cuối cùng, không có bất kỳ khúc dạo đầu nào, không có một tia vuốt ve, Tần Phi đột nhiên xuyên thấu thân thể cô.
“Á”. Thân dưới truyền đến đau đớn, khiến Hàn Thi Dư chịu đựng không nổi, khổ sở kêu lên tiếng.
“Kêu, kêu à? Người phụ nữ của Hàn Trạch Vũ sao? Ha ha”. Nghe được tiếng kêu của Hàn Thi Dư, cảm thụ cô khít chặt, Tần Phi càng thêm hưng phấn.
Anh cũng không dừng được, ngược lại càng thêm điên cuồng đụng chạm thân dưới của cô, không chút thương tiếc cô là mới biết mùi đời.
Trong mắt và trong lòng anh đều có căm hận cùng phát tiết, anh muốn ở trên người phụ nữ này tìm về thăng bằng mà trong lòng anh thiếu sót.
Hàn Thi Dư yên lặng chịu đựng, cắn chặt răng để mình không phát ra âm thanh.
Suốt đêm, anh hành hạ Hàn Thi Dư, một lần rồi lại một lần, nhiệt tình ở trong cơ thể cô, khiến trên người cô toàn vết tích.
Chịu đựng một đêm bị hành hạ, đau đớn ở thân dưới đánh tới, cô cắn chặt hàm răng từ từ chuyển động nhìn hai chân, thấy vết máu phía dưới loang lổ, nước mắt của cô như hạt trân châu, rối rít lăn xuống.