"Làm sao em biết ban đầu cô ấy tìm người đàn ông khác?"
Lục Tề Phong nhạy bén bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của cô ta, anh khẽ nhíu mày, trong con ngươi ánh mắt lùng quang bị ẩn dấu đi, dường như theo quán tính hỏi.
Câu hỏi của Lục Tề Phong khiến trong lòng Lâm Mỹ Giai cả kinh, đáy mắt quét qua một tia bối rối, đột nhiên cô ta phát hiện tâm tình của mình có hơi quá khẩn trương, âm thầm hít sâu mấy lần, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, rất nhanh bản thân liền tỉnh táo lại.
"Em. . . em đoán , ban đầu nếu như không phải là do cô ta phản bội anh…thì tại sao phải chia tay với anh? Người kia rất yêu cô ta, những năm gần đây chưa bao giờ quên?"
Lâm Mỹ Giai có chút gượng ép tìm cớ, cô cố ý mang mối tình cũ của Lục Tề Phong và Lữ Duy Duy ra nói, muốn hỗn loạn suy nghĩ của anh.
Lục Tề Phong không hề lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Giai.
Lâm Mỹ Giai phát hiện ánh mắt của Lục Tề Phong rất tỉnh táo, không có một tia kinh ngạc, trong lòng cô ta bắt đầu lo lắng.
"Tất cả đều đã qua, bọn anh cũng không có khả năng, hơn nữa cô ấy căn bản cũng không nghĩ trở lại bên cạnh anh." Trong giọng nói của Lục Tề Phong vô ý lộ ra ưu thương.
"Được rồi, không nói những thứ này nữa, hôm nay anh nói cho em chuyện này, là muốn nói Tư Tề là con anh, đây là sự thật, anh đã xác nhận qua, mà Lữ Duy Duy là mẹ của nó, bởi vì nguyên nhân này, mà sau này cô ấy và anh có lẽ sẽ rất thường xuyên tiếp xúc với nhau, nhưng mà giữa anh và cô ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra cái gì, cho nên, anh hi vọng đến lúc đó em không cần hiểu lầm."
Lâm Mỹ Giai nhìn vẻ mặt hết sức bình tĩnh của Lục Tề Phong, không biết trong lòng của anh ấy đang suy nghĩ gì, có hoài nghi cô hay không, vì che giấu sự chột dạ của mình, Lâm Mỹ Giai lại trầm mặc nữa rồi.
Huống chi, hiện tại cô còn có thể nói gì? Anh ấy đã công khai trước mặt của mình, xác nhận sự tồn tại của đứa con riêng kia, cô còn có thể làm sao?
Bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ta lửa giận đang không ngừng bốc lên , nhưng bản thân lại phải cố gắng mà liều mạng áp chế.
Lâm Mỹ Giai, hiện tại, những gì mày có thể làm chính là nhịn?
Nếu như anh ấy đã thật sự biết về thân phận của Tư Tề, thì việc này là sự thật không thể chối cãi, mà mình cãi nhau với anh ấy, việc đó còn có ý nghĩa gì?
Còn không bằng nâng cao tấm lòng vị tha của mình lên một chút, để cho anh ấy không còn lý do từ bỏ mà chọn mình, cũng có thể khiến cái nhà này càng thêm vững chắc.
Nghĩ tới đây, Lâm Mỹ Giai thay đổi bộ dạng tức giận mới nãy, đột nhiên trở nên hết sức dịu dàng, khéo hiểu lòng người .
"Tốt, nếu là như vậy em cũng không có gì phải nói, nếu như Tư Tề là con trai của anh, vậy em nhất định cũng sẽ xem Tư Tề như con trai của mình mà thương yêu, Tề Phong, nhưng tại sao anh lại không đem Tư Tề trở về nhà? Đứa bé cần một gia đình hoàn chỉnh, em sẽ cố gắng chăm sóc nó thật tốt."
Nghe xong lời nói của Lâm Mỹ Giai, Lục Tề Phong cố lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.
"Như vậy là tốt rồi, lúc trước anh còn lo lắng em không thể tiếp nhận sự thật này chứ, Mỹ Giai, anh biết em nhất định là một cô gái thông tình đạt lý, chỉ là, đứa bé này còn nhỏ, đi theo mẹ của mình có vẻ khá hơn một chút, được rồi, buổi trưa anh phải bay sang Nhật Bản một chuyến, em đi giúp anh chuẩn bị một ít quần áo đi, ba ngày sau anh trở lại."
"Đi công tác Nhật Bản? Sao lúc trước không nghe anh nói tới?" Lâm Mỹ Giai tỏ vẻ kinh ngạc.
"Mới quyết định, thế nào? Không bỏ được anh sao? Thời gian đi công tác cũng không dài mà, ba ngày sau anh đã trở lại rồi." Lục Tề Phong đứng lên, đi tới bên cạnh Lâm Mỹ Giai, ở trên người của cô ta sờ soạng một cái, giọng nói mập mờ khiến Lâm Mỹ Giai không khỏi có chút đỏ mặt .
"Ai nhớ anh á..., không biết xấu hổ?" Lâm Mỹ Giai thuận thế ôm lấy anh, làm nũng.
Lục Tề Phong phối hợp trao cho cô ta một nụ hôn nóng bỏng, triền miên đi qua, "Tốt lắm, đi thôi, dọn dẹp cho anh một số bộ quần áo, anh đi tới công ty lấy chút đồ."
Phụ nữ chính là phụ nữ, khi đối mặt với một người đàn ông mà mình yêu thương, một cái hôn, một cái ôm, hay một câu nói ngọt ngào cũng có thể nhẹ nhàng tháo xuống sự phòng bị trong lòng.
Đối với kế hoạch đi công tác đột ngột này của anh, cô cư nhiên không có một tia hoài nghi. T7sh.
"Ừ, tốt, vậy lát nữa anh trở về, em đưa anh tới phi trường?"
"Không cần, bình thường em cũng vất vả, khó được hôm nay nghỉ ngơi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Trần đưa anh đi là được rồi."
Sau khi từ biệt, Lục Tề Phong xoay người đi ra cửa.
Ở trong một nháy mắt xoay người kia, gương mặt ôn tình trong nháy mắt được tháo xuống.
Hiện tại, anh hoàn toàn có thể khẳng định, ban đầu Duy Duy rời khỏi mình tuyệt đối là có quan hệ đến Lâm Mỹ Giai.
Hiện tại, anh muốn cho cô ta một chút không gian, để cô ta tự lộ ra sơ hở của mình?
————– tử tiết thu phân cắt —————–
Lục Tề Phong không thèm để ý nữa, một mình đi tới nhà trọ của Lữ Duy Duy, đến nơi cũng không nhìn thấy Lữ Duy Duy đâu, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Bồi An.
"Chú Lâm, hai ngày nay chú giúp tôi theo dõi Mỹ Giai một chút, có gì khác thường chú hãy lập tức nói cho tôi biết."
"Tốt, thiếu gia, trừ thiếu phu nhân, còn có những người nào cần chú ý nữa không?" đầu kia điện thoại Lâm Bồi An tùy ý hỏi.
"Không có? A, đúng rồi, cũng cần phải chú ý đến tiểu Trang, tôi cứ cảm thấy cô ta có cái gì đó là lạ."
Được Lâm Bồi An nhắc nhở, trong đầu anh đột nhiên hiện ra bóng dáng của cô gái này.
"Tốt, tôi biết rồi, tôi sẽ thường xuyên giữ liên lạc với thiếu gia."
"Nếu như điện thoại di động của tôi không gọi được, hãy đến nhà trọ độc thân tìm tôi, không nên nói ra hành tung của tôi cho bất kỳ một kẻ nào biết."
"Hiểu?"
Cúp điện thoại, Lục Tề Phong lại bấm số điện thoại của Lữ Duy Duy. Chỉ là hồi chuông vang lên thật lâu, cũng không có ai nghe máy.
Anh có chút nóng nảy, suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại tới nhà Trạch Vũ.
Khi anh biết Lữ Duy Duy đem tiểu Tư Tề nhét vào nhà của Trạch Vũ, sau đó một mình một người vội vã rời đi, trong lòng của anh đột nhiên cảm thấy hết sức lo lắng.
Anh vội vàng rời khỏi nhà trọ độc thân, vất điện thoại di động lăn lóc ở trên ghế sa lon.
Dọc theo đường đi, anh cảm giác tâm tình không yên, anh liền gia tăng tốc độ chân ga, quyết định đi đên nhà Trạch Vũ trước để xem Tư Tề, làm rõ ràng một chút, cuộc Lữ Duy Duy đã đi đâu.
Lữ Duy Duy đi tới một chỗ hạng sang, cô xác nhận lại địa chỉ trong tay, sau đó sải bước đi vào bên trong.
"Xin hỏi tiểu thư, cô tìm ai?"
"Tầng 25, bàn B, Trang tiểu thư đang ngồi." Lữ Duy Duy dựa theo địa chỉ trên điện thoại di động nói qua.
Người bảo vệ vừa nghe cô nói ra người muốn tìm, dùng một loại ánh mắt quái dị quan sát cô nửa ngày xong, liền thả cô tiến vào.
Nhìn theo bóng lưng của Lữ Duy Duy, người bảo vệ bất đắc dĩ lắc đầu, "Ai, cô gái xinh đẹp như vậy lại bị đồng tính? Thật là…?"
Đi tới trước cửa phòng, Lữ Duy Duy nhấn chuông điện.
Cửa mở ra, tiểu Trang nhìn Lữ Duy Duy nhàn nhạt cười cười, "Mời vào ?"
Lữ Duy Duy do dự chốc lát, nghĩ đến đối phương chỉ là một cô gái yếu ớt, cô liền buông lỏng cảnh giác đi vào.