Ban đầu, Tần Khiếu Thiên vì lấy được Sơn Điền Mỹ Huệ, bỏ thuốc mê tiêm bà.
Vì không để cho người khác biết chuyện này, bà đem một lời nỗi khổ dấu kín xuống.
Nhưng càng không may chuyện tình lại xảy ra, sau đó, bà phát hiện mình mang thai đứa bé của ông ta, bà từng muốn len lén đánh rụng đứa bé này, nhưng chính là vẫn còn không đành lòng, một mình len lén sinh ra.
Đoạn chuyện cũ khổ sở kia thật là nghĩ lại mà kinh.
Vốn cho là cả đời mình cũng sẽ không gặp lại tên súc sinh kia, nhưng không nghĩ tới, chị em tốt nhất của mình lại bán đứng mình.
Tần Khiếu Thiên tìm tới, mạnh mẽ ôm đứa bé đi, dùng đứa bé buộc bà trở lại bên cạnh ông ta.
Vì có thể gả cho Hàn Á Minh mình từ nhỏ đã thầm mến, cuối cùng bà tàn nhẫn đem đứa bé đổ cho cha nó.
Sau khi kết hôn, bà đi theo Hàn Á Minh trở về Đài Bắc, những năm kia, bà cơ hồ không có một ngày không nhớ tới Tiểu Trạch Ân.
Cho đến khi Tần thị thành lập ở Đài Bắc, lòng bà tràn đầy vui mừng tìm được ông ta, muốn nhìn đứa bé một chút, nhưng ông ta thế nhưng lại tự nói với mình, lúc bà bỏ lại Trạch Ân gả cho Hàn Á Minh không lâu, đứa bé đã chết rồi.
Tin tức này, để cho thế giới của bà trong nháy mắt sụp đổ.
Bà thống hận tại sao mình ích kỷ như vậy, tại sao lại giao đứa bé cho ông ta, bà cũng thống hận ông ta không có chăm sóc tốt cho đứa bé, thống hận tất cả những chuyện ông ta đã từng làm với mình, thống hận ông ta trút hết đau khổ lên người mình.
Vì vậy, bà bắt đầu lên kế hoạch trả thù?
Nhưng ông trời cũng thật trêu đùa bà quá lớn?
Bà trả thù đến báo thù đi, bức Tần Khiếu Thiên chết, người bị thương tổn sâu nhất, lại là con trai của mình?
Sơn Điền Mỹ Huệ quả thật không thể nào tiếp thu được sự thật này. Bộ mặt bà đầy nước mắt lần nữa xác định chuyện này cùng Lãnh Tiếu Tiếu.
"Lãnh tiểu thư, cô nói đi, ai nói cho cô biết? Tất cả là thật sao?"
Lãnh Tiếu Tiếu đồng tình nhìn Hàn phu nhân, con trai ruột ngay trước mắt mình, nhưng không biết, những năm gần đây, bà ấy nhất định là sống trong tự trách cùng đau lòng?
Khó trách bà ấy sẽ ra tay nặng như vậy đối với Tần thị, người đàn ông kia cũng thật là đáng hận?
Nếu như những năm gần đây bà ấy biết con trai của mình, vẫn khắc sâu hận mình, sợ rằng càng thêm không thể nào tiếp thu được?
"Hàn phu nhân, là vợ Tần Phi nói cho tôi biết, chắc Tần Phi nói cho cô ấy biết?"
Lãnh Tiếu Tiếu vừa nói, vừa lo âu bà sẽ không chịu nổi sự đả kích này.
"Cô nói cái gì? Tần Phi nói? Nó biết tôi là mẹ của nó? Tại sao nó không đến tìm tôi? Những năm gần đây tại sao nó không nói cho tôi biết? Trời ơi, tại sao có thể như vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Nó nhất định là hận chết tôi, nó nhất định hận chết tôi?"
Sơn Điền Mỹ Huệ tuyệt vọng khóc rống, âm thanh đau đớn như tim bị xé rách?
Quả nhiên, phản ứng của Hàn phu nhân đã nghiệm chứng suy nghĩ của Lãnh Tiếu Tiếu.
Biết con trai của mình, khắc sâu hận mình, mặc cho ai cũng rất khó tiếp nhận?
"Hàn phu nhân, bà bình tĩnh một chút, hiện tại chuyện bà có thể làm còn có rất nhiều, chuyện này, bà nhất định phải giúp anh ấy, nếu không cuộc đời của anh lại thật sự phá hủy. Hiện tại vợ anh ấy đang mang thai, nếu như bà có thể thuyết phục Trạch Vũ bỏ qua cho anh ấy, anh ấy sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc, cũng coi như là đền bù những năm gần đây, bà thiếu anh ấy."
Lãnh Tiếu Tiếu nói cắt đứt tiếng khóc thút thít của Sơn Điền Mỹ Huệ, bà cảm kích nhìn về phía Lãnh Tiếu Tiếu, gật đầu một cái.
"Cám ơn cô, Lãnh tiểu thư, tôi nghĩ tôi biết phải làm sao rồi."
"Thật tốt quá, Hàn phu nhân, bà muốn cùng anh ấy nhận mặt nhau sao?" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy Hàn phu nhân đồng ý giúp một tay, tim cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cái vấn đề này của cô lại làm cho Sơn Điền Mỹ Huệ ngây ngẩn cả người.
Bà có thể nhận mặt nhau cùng con sao? Bà có thể nói cho Hàn Á Minh hiểu rõ trước lúc gả cho ông đã sinh đứa bé cùng người đàn ông khác ư? Bà có thể lấy gia đình tỉ mỉ duy trì nhiều năm như vậy đi đánh cuộc một lần sao?
Không, bà không làm được?
Hai mươi mấy năm trước, bà lựa chọn qua một lần rồi, hôm nay, bà cũng chỉ có thể lựa chọn như cũ?
Nếu không, những năm gần đây, chính mình thừa nhận tất cả liền cũng không có ý nghĩa? Bà còn có Trạch Vũ, bà không thể để cho chuyện xưa tái diễn, khiến Trạch Vũ bị thương tổn nữa.
Hiểu tâm tư của mình, cảm xúc của Sơn Điền Mỹ Huệ từ từ bình thản xuống.
Bà cầm lấy khăn giấy lau khô nước mắt, bình phục hô hấp, bà ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, lắc đầu.
"Tôi không dám hy vọng xa vời là nó sẽ nhận tôi, hơn nữa, tôi cũng không thể nhận mặt với nó, bởi vì, tôi bận tâm cảm nhận của Trạch Vũ cùng chồng tôi, chỉ là, tôi sẽ dốc hết tất cả giúp nó, giúp nó hoàn thành tâm nguyện của mình. Chỉ cần nó tốt, tôi liền thỏa mãn rồi."
Nghe Hàn phu nhân nói, Lãnh Tiếu Tiếu cũng gật đầu nhẹ nhẹ.
Xác thực, đây không phải là một sự kiện nhận thân đơn thuần, quan hệ một ngôi nhà vững chắc khác.
Nếu như muốn tổn thương gia đình một người khác làm giá cao, như vậy cô cũng tán thành Hàn phu nhân, không nhận nhau.
"Tôi hiểu, Hàn phu nhân, bà đã biết tất cả, tôi cũng không cần nói nhiều, tôi đi trước, gặp lại?" Lãnh Tiếu Tiếu đứng lên, nói lời từ biệt chuẩn bị rời đi.
"Lãnh tiểu thư, xin chờ một chút?"
"Hàn phu nhân còn có việc sao?"
"Cô thật yêu Trạch Vũ sao?" Đáy mắt Hàn phu nhân có một tia lo lắng.
Cô là con gái người phụ nữ kia, đây là sự thật, coi như mình cái gì cũng không làm, thân phận của cô sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, cô cuối cùng không thể nào đi chung cùng Trạch Vũ.
"Đúng, Hàn phu nhân, tôi yêu Trạch Vũ."
Lãnh Tiếu Tiếu không có chút do dự, coi như hôm nay anh một lần nữa làm thương tổn mình, cô như cũ thương anh?