Hạ Gia Di nghe được cách xưng hô này của Lãnh Tiếu Tiếu, kinh ngạc giống như nghe được tin gì lạ trong thiên hạ, sau đó, cô giương lên một nụ cười lạnh.
"Mẹ? Tần Phi không có mẹ, từ khi người phụ nữ kia bỏ lại anh ấy rời đi là từ lúc đó trở đi, mẹ của anh ấy cũng đã chết rồi."
"Nếu như bà ấy vẫn xứng làm mẹ, làm sao sẽ hại Tần Phi thảm như vậy? Cô biết không? Bắt đầu từ trung học, anh ấy chính là dựa vào làm việc vặt, tự mình nuôi sống mình, cô biết trên người anh ấy, trên cánh tay anh ấy có bao nhiêu vết thương? Đó cũng là dấu vết cuộc sống vất vả để lại cho anh. Đứa bé nhỏ như vậy, lại phải chịu nhiều đả kích như vậy, mà người phụ nữ kia lại chưa từng đến xem qua anh ấy, một chút lòng người cũng không có. Nếu như đổi thành tôi, đời tôi, thậm chí đời sau cũng sẽ không tha thứ cho bà ta."
Lãnh Tiếu Tiếu ngây ngẩn cả người, cô chưa bao giờ biết Tần Phi trải qua những khổ cực kia. Cô cái gì cũng không biết, chỉ biết là anh lựa chọn Hạ Gia Di có tiền mà từ bỏ mình.
Thì ra là, đằng sau sự thật này còn có nhiều đau lòng chua xót và khổ sở như vậy.
Lãnh Tiếu Tiếu nhớ đến lần trước bên bờ biển, lúc mình cự tuyệt anh, cái loại tuyệt vọng kia, ánh mắt y hệt tro tàn.
Bỗng chốc, trong lòng của cô đột nhiên đau xót, trào lên cổ họng không phát ra được bất kỳ âm thanh gì, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Hạ Gia Di thấy được nước mắt Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng có chút khổ sở, đồng thời cũng có chút mừng rỡ.
Tin tưởng, nếu như có thể, Lãnh Tiếu Tiếu nhất định sẽ trợ giúp Tần Phi vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
"Tiếu Tiếu, cô đừng khổ sở, nếu như lần này anh ấy có thể không có việc gì, lúc ấy chúng tôi sẽ rời đi thôi, đến Canada rồi. Anh ấy đã đồng ý với tôi, xử lý xong chuyện này đã, chỉ là không nghĩ đến. . . . . ." Hạ Gia Di nói xong, lại có chút phiền não .
"Chỉ là, Tiếu Tiếu, tôi đồng ý với cô, trong cuộc sống sau này, tôi sẽ dốc hết tất cả, cho anh ấy tất cả tình yêu. Để cho anh ấy chính thức có được một nhà hạnh phúc mỹ mãn."
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy được thâm tình của Hạ Gia Di, đột nhiên cảm thấy Tần Phi gặp phải cô ấy không phải là một loại may mắn đi?
Có một người phụ nữ như vậy ở bên người, tin tưởng trong cuộc sống sau này, Tần Phi sẽ tìm trở về tất cả anh đã từng bỏ lỡ?
"Gia Di, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thuyết phục Trạch Vũ bỏ qua cho Tần Phi , hai người lập tức phải đi Canada rồi, về sau, Hạ thị cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với Hàn thị, không phải sao?" Giờ phút này Lãnh Tiếu Tiếu giống như đã quyết định quyết tâm nào đó, trong ánh mắt của cô có kiên định.
"Cám ơn cô, tôi Hạ Gia Di nói được là làm được, về sau chỉ cần cô cần, cứ mở miệng? Chỉ là, Tiếu Tiếu, hi vọng cô không cần đem thân phận của Tần Phi công khai được không? Tôi không muốn để cho anh ấy biết tôi tới tìm cô, anh ấy vẫn không cho phép tôi tìm cô, sợ phần thù hận này sẽ đem cô cũng cho cuốn vào."
"Gia Di, tôi hiểu, yên tâm đi?" Lãnh Tiếu Tiếu nắm chặt tay Hạ Gia Di một chút, gật đầu một cái.
"Ừ, tôi cuối cùng coi là có thể thoáng yên tâm một chút. Hiện tại đơn vị kiểm tra bên kia vẫn không chính thức có hành động đối với Hạ thị, cho nên chỉ cần Hàn thị có thể tuyên bố hủy bỏ tố cáo, nên cái gì cũng sẽ không xảy ra, chúng tôi cũng sẽ công khai đăng báo, nói rõ tố cáo lúc trước chỉ là một hiểu lầm, chúng tôi nguyện ý công khai nói xin lỗi."
Lãnh Tiếu Tiếu nghe Hạ Gia Di nói, đáy mắt lộ ra một vẻ thưởng thức.
Người phụ nữ này chẳng những có một mặt dịu dàng động lòng người, cũng có một mặt quả quyết lão luyện. Có lẽ trời cao đối với Tần Phi phải không công bằng một chút, nhưng gặp được cô ấy, có lẽ là đối với anh một loại bồi thường khác?
Nhìn điện thoại di động một chút, trong lúc vô tình, thời gian trôi qua thật nhanh.
Lãnh Tiếu Tiếu đứng lên, "Gia Di, thời gian không còn sớm, quá muộn, Trạch Vũ sẽ lo lắng, tôi phải đi về trước. Vẫn giữ liên lạc là được."
"Được, Tiếu Tiếu, tôi đưa cô trở về, quá muộn?" Hạ Gia Di cũng đứng lên, khẽ nhô ra lá gan tăng thêm dịu dàng nữ tính kia của cô.
Đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu nhuộm đầy ánh sáng tuyệt đẹp, không khỏi có chút hâm mộ, không biết mình thời điểm nào cũng có thể làm mẹ đây?
Nghĩ đến đây, tay Lãnh Tiếu Tiếu không tự giác xoa bụng của mình, nét mặt biểu lộ một ánh sáng bẩm sinh của người mẹ.
"Không cần, tôi gọi xe trở về là được rồi, thân thể cô bây giờ phải ít lái xe, cô phải chú ý thân thể nhiều, sớm nghỉ ngơi một chút, chớ suy nghĩ quá nhiều." Lãnh Tiếu Tiếu cũng phát ra quan tâm Hạ Gia Di từ nội tâm.
Hạ tôi trước cô."Được rồi? Chúng ta giữ liên lạc? Tiếu Tiếu, cầu xin cô rồi, xin tha thứ sự ích kỷ của tôi?" Hạ Gia Di đi tới cửa cùng Lãnh Tiếu Tiếu, lần nữa nắm chặt tay Lãnh Tiếu Tiếu.
"Đừng nói như vậy, coi như tôi là vì Trạch Vũ đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy hiểu lầm giữa anh em bọn họ càng ngày càng sâu như vậy." Lãnh Tiếu Tiếu cố ý nói xong, cố gắng giảm bớt cảm giác áy náy của Hạ Gia Di.
Gia Di hết sức hiểu rõ dụng ý của Lãnh Tiếu Tiếu, liền không nói những gì, cảm kích vẫy tay với cô một cái, đưa mắt nhìn cô thuê xe rời đi.
Hàn Trạch Vũ vùi ở trên sofa phòng khách, trong TV để phim hoạt hình thiếu nhi, người không biết còn tưởng rằng anh có loại ham mê này đấy.
Thật ra thì, ánh mắt của anh xuyên qua TV, khóa thật chặt ở sân ngoài cửa sổ.
Cũng sắp mười giờ, Lãnh Tiếu Tiếu vẫn chưa về. Anh suy nghĩ nhiều gọi điện thoại cho cô lần nữa, nhưng mà, lại sợ điện thoại của mình quấy rầy đến hai chị em các cô nói chuyện cũ.
Do dự, lại do dự, cuộc điện thoại này từ đầu đến cuối không gọi đi.
Thời điểm gì, anh sẽ nhớ thương một người phụ nữnhư vậy? Thời điểm gì, anh sẽ băn khoăn cảm nhận của một người phụ nữ như vậy? Thời điểm gì, anh phát hiện cư nhiên mình yếu ớt như vậy?
Cả ngày lo được lo mất, một khắc không thấy được cô đã cảm thấy tinh thần lo lắng?
Nghĩ đến đây, Hàn Trạch Vũ phiền não đứng lên, anh không có sức lực gãi gãi tóc của mình này đã sớm lộn xộn lung tung, giống như là đã quyết tâm quyết định nào đó.
Đúng lúc anh đang cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi ra ngoài tìm Lãnh Tiếu Tiếu, một bóng dáng quen thuộc rốt cuộc xuất hiện ở ngoài sân.